Mặt trời dần khuất sau ngọn núi phía xa, nhường chỗ cho màn đêm dần bao trùm lên vạt vật. Giữa một đồng bằng tro tàn thoáng đãng, của bốn chúng tôi quay quần bên ngọn lửa.
Lily đang ngồi trong tư thế thiền định, xung quanh cô ấy toát ra rung cảm vĩ đại của số phận. Trong khi đó, tôi, Leo và Lie đang trò chuyện rôm rả với nhau.
Bỗng, một tia chớp xẹt ngang qua đầu tôi. Nhíu mày, tôi khẽ nói:
"Có một con người vừa đi vào ma pháp trận."
Để an toàn, chúng tôi đã bố trí nhiều ma pháp trận xung quanh. Và cái có phạm vi xa nhất chính là ma pháp trận cảnh báo với tác dụng cảnh báo khi bất kì ai đi vào bán kính 2km tính từ chỗ chúng tôi đang ngồi. Lie và Leo tập trung hơn thấy rõ khi nghe tôi nói vậy.
"Vậy ai sẽ là người đi trinh sát?"
Lie nói. Haiz, là tôi làm mà, chịu vậy.
"Để tôi. Dù sao cũng là tôi đã thu hút sự chú ý."
Nói rồi tôi dùng Gia tốc tức thời chạy đi trước khi hai người họ có thể cản lại. Tôi gần như chắc chắn họ sẽ bảo đây không phải lỗi tôi như sáng giờ và xung phong đi. Nhưng vì cảm thấy tội lỗi và khá áy náy nên tôi nghĩ mình nên là người tiến hành trinh sát.
Từ xa, bóng dáng một cô gái đang cưỡi trên con cá đuối dần lọt vào tầm mắt tôi. Long nhãn được phóng ra xa, bắt lấy mái tóc trắng điểm xanh cùng đôi mắt lục - vàng nổi bật. Hửm? Fontains ư?
Cô vẫn mặc bộ đồ phù thủy với chiếc áo choàng che đi toàn thân như hôm qua. Trên mặt cô là một biểu cảm nghiêm túc xen lẫn căng thẳng.
Thấy vậy, tôi không khỏi mỉm cười, thấy chuyện này khá thú vị. Không ngờ cô ấy còn sống. Khi cả hai chỉ còn cách nhau hơn 100m, tôi gỡ bỏ Thao túng môi trường, hiện ra từ giữa không trung khi đang trong tư thế khoanh tay. Nhoẻn miệng cười, tôi nói:
"Còn sống luôn à? Ghê đấy. Quay lại đây làm gì nữa, thưa tiểu thư Fontains de Rolanne?"
Hoặc giật mình do bất ngờ hoặc sợ hãi, Fontains đóng băng trong giây lát, có lẽ đã chết lặng đi. Mặt cô tái mét, những giọt mồ hôi chảy dài trên mặt. Miệng cô cứ lắp bắp, mãi chẳng thốt ra được câu nói.
Thấy vậy, tôi chỉ đành thở dài, nói:
"Định hỏi cái gì? Tôi là người đã cướp tiền của Monodyte? Hay Atomic Explosion là do tôi gây ra? Câu trả lời cho cả hai thì vâng, tôi đấy."
Nghe vậy, sắc mặt Fontains càng trầm xuống. Tiếng thi thầm của cô rất nhỏ, song cũng không thể thoát khỏi thính giác nhạy bén của loài rồng.
"Tại sao... anh lại phá hủy thành phố?"
Chà, câu hỏi này là điều tôi đã đoán trước. Tôi đã biết rồi nhưng mà quả nhiên... cô ấy thật ngây thơ và trong sáng biết bao, thật đáng ghen tị.
"Tôi không định làm thế đâu. Nó chỉ tổ thu hút sự chú ý không cần thiết thôi. Chẳng qua là tình thế ép buộc."
Tôi thở dài. Đó hoàn toàn là sự thật, còn việc cô ấy có tin hay không thì tùy. Mà... Fontains đã biết về tôi rồi nên không thể để cô ấy lang thang tự do được. Dù vậy, tôi cảm thấy không muốn giết một người thú vị như thế. Nên... bắt cô ấy thôi nhỉ. Tôi tiếp tục nở nụ cười, nhưng lần này là một nụ cười đầy quỷ quyệt rồi nói:
"Cô đã biết hơi nhiều rồi, Fontains. Bây giờ cô có hai lựa chọn. Lựa chọn đầu tiên là đi theo tôi, và lựa chọn thứ hai là theo tôi... Ủa, khoan, có gì đó sai sai?"
Trước nỗ lực cố làm dịu tình hình để khiến cô ấy dễ dàng từ bỏ sự chống cự của tôi, sắc mặt Fontains khẽ thay đổi, có vẻ đang cố nhịn cười. Thấy vậy, tôi càng tự tin vào hành động của mình.
"Lại nè. Lựa chọn đầu tiên là đi theo tôi một cách tự nguyên, lựa chọn thứ hai là để tôi đánh gục rồi lôi theo. Cho cô một phút đấy."
Từ xa, tôi vẫn nghe được tiếng nghiến răng kèng kẹt của Fontains, có vẻ cô ấy đang bị đẩy vào thế bế tắc. Sau hơn ba mươi giây, từ sau lưng tiểu thư Rolanne xuất hiện nhiều vết nứt.
Một quân đoàn quái vật từ trong đó đi ra. Dẫn đầu là Twin of Light and Darkness cùng 2 quái vật hạng A- Lesser Race và rất rất nhiều quái vật hạng B thuộc Intermediate Race kèm Lesser Race theo sau. Thấy vậy, tôi chỉ biết thở dài.
"Cô có tự tin đánh bại một B+ High Race không?"
Máu bắt đầu chảy xuống từ môi Fontains, có vẻ dù rất sợ hãi và tuyệt vọng như cô ấy vẫn cố gắng khiêu chiến với tôi. Đã vậy... tôi sẽ không nương tay. Vì không dốc toàn lực đơn giản là xúc phạm quyết tâm của cô gái trẻ.
Một lỗ hỏng không gian xuất hiện, và từ trong đó đi ra là Armor of Hope với hình dạng những chữ rune vàng sáng cùng lưỡi hái Lesser Dragon Weapon.
Tôi đã cố lấy Crimson Devil Katana của Philip nhưng tiếc là có vẻ như nó có linh hồn riêng và không nhận tôi làm chủ nhân. Vì vậy, nó chỉ là một thanh kiếm cứng cáp trong tay tôi chứ chả có chức năng gì khác. Điều đó khiến Lesser Dragon Weapon so với Crimson Devil Katana còn mạnh hơn.
Và rồi... ngay khi những con quái vật bắt đầu lao tới tôi như vũ bão, con ngươi vàng sáng bỗng chốc rực lên, hào quang Dragon Gaze bao trùm vạn vật.
Những con quái vật yếu hơn không chống cự nổi áp lực này mà gục xuống, nằm bẹp dí dưới đất. Trong khi đó, những kẻ mạnh hơn thì run lên cầm cập và chỉ có hạng B Intermediate Race trở lên là đứng vững vàng. Tuy nhiên, trong đôi mắt chúng không còn là quyết tâm vô song mà thay thế bằng những rung cảm sợ hãi thoáng qua.
Mặc kệ tất cả, tôi lơ lửng giữa không trung với chiếc lưỡi hái vắt trên vai. Vầng trăng tròn khuất sau lưng tôi phủ bóng xuống mặt đất bằng những tia sáng xanh huyền ảo.
"Bên dưới High Race, chúng sinh bình đẳng!"