Tôi Chuyển Sinh Thành 1 Chú Thằn Lằn "Vô Hại"

Chương 111: Góc nhìn của tiểu thư ngây thơ




POV của Fontains:

Khi ý thức dần quay trở lại cơ thể, cả người tôi bắt đầu ê ẫm cả lên, khiến tôi thật sự rất rất khó chịu. Cố gắng lấy tất cả sức bình sinh, tôi dần mở đôi mắt hai màu của mình ra.

Ánh sáng bập bùng của ngọn lửa trại khiến tôi bất giác tự hỏi:

"Đây là đâu?"

Theo ngay sau đó là những tiếng cười khúc khích. Mặc dù có lẽ họ chẳng có ý khinh bỉ đâu nhưng tôi vẫn thấy rất khó chịu. Là tiểu thư của gia tộc Công tước Rolanne vĩ đại, chưa từng có ai dám cười nhạo tôi cả.

Ngay khi tôi định triệu hồi một con quái vật ra để dọa họ thì chợt nhận ra... tôi không còn một giọt mana nào cả. Sự hoảng hốt tràn ngập tâm trí tôi, chỉ để rồi bị một cơn đau đầu xua đi. Tôi cố gắng đưa tay lên đỡ lấy nơi đang đau nhói lên đầy khó chịu, tuy nhiên... tôi đã bị trói.

Khi tầm nhìn của tôi rõ ràng trở lại, hình ảnh bốn con người đập vào tầm mắt. Hai người đàn ông với cơ thể cân đối và vẻ ngoài vô cùng đẹp trai. Mái tóc họ đều cắt ngắn, tuy nhiên, một người sở hữu đôi mắt vàng, toát ra khí thế vương giả còn một người lại sở hữu cặp đồng tử cầu vồng tuyệt đẹp làm động lòng người.

Và rồi... hàng loạt suy nghĩ tràn vào đầu tôi như một cơn lũ. Từ người đàn ông đeo mặt nạ rồng cả gan khiến nhiệm vụ của tôi thất bại, đến việc anh ta là một High Race, rồi Atomic Explosion. Tuy nhiên, hình ảnh cuối cùng giáng một nỗi sợ hãi mạnh mẽ vào thẳng trong tôi, khiến tôi vô thức đưa mắt nhìn xuống, né tránh anh ta.

Hình ảnh ấy chính là người đàn ông với mái tóc đen, trên tay là chiếc lưỡi hái vắt ngang cổ, cùng sự phản chiếu đầy huyền bí của ánh trăng, giọng anh ta vang vọng:

"Bên dưới High Race, chúng sinh bình đẳng!"

Mồ hôi chảy dài trên mặt tôi, sự sợ hãi dâng trào, lấn át mọi cảm xúc khác. Cuối cùng, sau gần một phút vùng vẫy, cả cơ thể tôi mệt rã rời. Cũng chính sự mệt mỏi ấy đã cho phép tôi bình tĩnh trở lại.

Anh ta vẫn đang ngồi đó, có lẽ không có ý định giết tôi. Và rồi, một giọng nói trong trẻo, ngọt ngào mà thánh thót tựa ánh trăng thu hút sự chú ý của tôi.



Đó là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần. Mái tóc đen tựa màn đêm của cô xõa dài như thác, đôi mắt đỏ máu nổi bật trên làn da trắng, tạo nên những sự tương phản tuyệt đối. Cô ấy đang lấy một tay che miệng, cố gắng kìm nén nụ cười đã nở trên môi.

"Này, cô làm tôi nhớ đến mình của quá khứ đó."

Hửm? Cô ấy đang nói gì vậy?

Từ hướng đối diện, một chàng trai với mái tóc đen và cơ thể khổng lồ lên tiếng. Giọng anh ta rất trầm, lại còn khàn khàn:

"Cô gan thật đấy, dám khiêu chiến với một High Race, lại còn là Osiris nữa cơ. Cậu ta đã từng một mình đối đầu với cả ba High Race cùng cấp đó."

H-Hả? Một mình cân ba High Race ư? Tên đó loại quái vật gì vậy?

Hàng loạt câu hỏi liên tục hiện lên trong đầu tôi, dù vậy, tôi vẫn cố gạt chúng đi, giữ lấy sự bình tĩnh. Ba tôi, một trong những tồn tại mạnh nhất trên thế giới này, đồng thời là tể tướng của Đế chế Solomon từng kể rằng:

"Tuyển tập 1000 huyền thoại về Solomon, huyền thoại thứ 132. Trong cuộc hành trình ngao du thiên hạ của mình, Solomon đã từng đến Lục Địa Phía Đông. Lúc ấy, ông chỉ là một hạng A+ mà thôi. Khi tiến vào vùng Jungle, Solomon đã chạm trán Arch Poison Viper, một S- High Race. Tuy nhiên, ông vẫn nhìn thẳng vào nó, đứng hiên ngang, cơ thể vững trãi như một ngọn núi hùng vĩ. Với Emperor Might, một trong những skill mạnh mẽ và đặc trưng nhất của mình, ông đã khiến con rắn run lên cầm cập. Và rồi, bất chấp sự khác biệt to lớn về sức mạnh, vị hoàng đế tương lai của Đế chế Solomon vẫn thành công đánh bại con quái vật."

Qua câu chuyện này, người ta muốn dạy trẻ em rằng một tồn tại dù mạnh đến đâu, nếu không giữ được bình tĩnh thì vẫn sẽ chết một cách dễ dàng.

Do đó, với giọng điệu bình thản nhất có thể, tôi rặn hỏi người có lẽ tên là Osiris:

"Anh... định làm gì?"



Người đàn ông đó nở một nụ cười, một nụ cười khẽ nhưng trong mắt tôi lại tựa như ác quỷ. Anh ta từ từ đứng dậy rồi tiến đến gần.

Ngay khi chỉ cần cách tôi vài bước chân, chiếc lưỡi hái to tướng ấy lại xuống hiện... và được vung xuống. Tuy nhiên, đôi mắt tôi vẫn vững vàng, không có lấy một chút dao động, nhìn thẳng vào mặt của Osiris.

Tôi sợ chết chứ, chắc chắn rồi. Tuy nhiên, bây giờ tôi đã bình tĩnh hơn nhiều sau khi nhớ lại câu chuyện mà bố từng kể. Cũng vì thế, khả năng phân tích của tôi đã tốt hơn.

Nếu muốn giết thì anh ta đã giết tôi từ lâu rồi, tại sao phải đợi tới giờ? Đúng như tôi nghĩ, khi chiếc lưỡi hái chỉ còn cách cổ tôi khoảng 1cm thì nó dừng lại. Sự bất ngờ hiện rõ trên mặt của Osiris, nghiêng đầu, anh ta nói như thể đã nhìn thấu tất cả suy nghĩ của tôi từ nãy đến giờ.

"Ồ, xem ra cô chỉ ngây thơ chứ không ngốc nhỉ."

Đã không còn sợ tính mạng bị uy hiếp, tôi giận tím cả người. Nếu không bị trói lại thì chắc tôi đã lao đến vật lộn với anh ta dù khác biệt về thể chất rồi

Cuối cùng, nụ cười tắt đi trên gương mặt High Race, bằng biểu cảm nghiêm túc, Osiris hỏi tôi:

"Cô có muốn đi cùng với chúng tôi không? Tất nhiên, cô cũng có thể lựa chọn cái chết thay vào đó."

Đi cùng... họ ư? Và tôi chỉ có hai lựa chọn? À đúng rồi, Solomon từng nói quyền quyết định nằm trong tay kẻ mạnh mà nhỉ. Mặt tôi cúi gầm xuống, vờ như chìm trong suy nghĩ. Tuy nhiên, tôi đang lên kế hoạch làm sao để giết hết bọn sát nhân vô tâm này. Lặng đi một hồi, tôi thì thầm với âm lượng vừa đủ nghe:

"Tôi... sẽ đi cùng với các người."

Và trốn thoát rồi nói với ba tôi khi chúng ta đến gần thủ đô. Tất nhiên, họ không nên biết phần này. Ngay sau đó, mana dần quay trở lại với cơ thể tôi, những sợi xích định mệnh cũng bắt đầu nới lỏng.

Chuyến hành trình tiếp theo... sẽ dài đây.