Tôi Cùng Ánh Trăng Sáng Của Tra Công HE Rồi

Chương 62: Phiên ngoại năm - Thường ngày




Thịnh Giáng Hà náo loạn muốn nuôi mèo.

Nguyên nhân đại khái là do An Tử Nguyệt nói thích mèo.

Chỉ là Lâm Triết bề bộn công việc, bảo mẫu trong nhà có việc về quê, trong thời gian ngắn sẽ không trở về.

An Tử Nguyệt lấy lý do muốn tự lập, thế nào cũng không chịu mời bảo mẫu nữa, chỉ có hai cô gái cùng chăm sóc lẫn nhau.

Trong nhà bình thường không có ai, hai cô bé lại phải đi học, không tiện chăm sóc mèo, chỉ có thể tiếc nuối từ bỏ.

Hoàn cảnh trong nhà Thịnh Giáng Hà cũng tương tự, ba mẹ bận rộn công việc cống hiến cho xã hội, thời gian dành cho gia đình hầu như không có chứ đừng nói đến nuôi chó nuôi mèo.

Chẳng qua so với An Tử Nguyệt nhóc có ưu thế nhiều hơn một chút, chính là nhóc còn có chú nhỏ.

Chú nhỏ nghiêm khắc dựa theo tiêu chuẩn chín sáng giờ đi làm, năm giờ chiều về, thỉnh thoảng còn có thể giúp anh trai chị dâu tiện đường đón cháu trai.

Cho dù thỉnh thoảng ngày lễ cuối năm bận rộn tăng ca, trong nhà còn có một học sinh cấp hai phải đi học và thầy Tiêu đang nghỉ ngơi, một năm nửa thời gian đều ở nhà, chăm sóc chó mèo một chút cũng không phải là vấn đề.

Nói tóm lại, Thịnh Giáng Hà muốn Thịnh Dư Hàng và Tiêu Sở Dịch giúp nhóc nuôi mèo.

Truy ngược về nguyên nhân gốc rễ, đại khái là tình yêu chớm nở của một cậu bé trung học, sinh ra chút cảm xúc mơ hồ.

Bản thân mình còn chưa ý thức được, chỉ là theo bản năng muốn lấy lòng đối phương.

May mà Thịnh Dư Hàng xuất phát từ nhân đạo, không nói tin tức này với anh trai chị dâu, bằng không cháu trai nhỏ sợ là đã bị ba mẹ treo lên đánh một trận.

Cháu trai nhỏ hiếm khi đưa ra yêu cầu, Thịnh Dư Hàng cũng không vội xua tan động lực của nhóc.

Tiêu Sở Dịch suy nghĩ nguyên nhân hậu quả, càng không có lý do gì phản đối.

Từ khi lên trung học, An Tử Nguyệt vốn đi theo sau mông Tiêu Sở Dịch, thầy Tiêu dài thầy Tiêu ngắn, ngược lại đã trở nên câu nệ.



Một nửa bắt nguồn từ việc cô gái nhỏ đã lớn lên, có chút thận trọng quan niệm.

Một nửa khác là do mối quan hệ giữa Lâm Triết và Tiêu Sở Dịch có sự biến hoá, khiến An Tử Nguyệt có chút không biết làm thế nào.

Ngoài công việc, Lâm Triết không quá cẩn thận với những chuyện khác, anh không phát hiện ra những biến chuyển phức tạp trong tâm tư con gái nuôi, Tiêu Sở Dịch cũng không chỉ ra, để tránh tạo thêm áp lực tâm lý cho cô bé.

Bây giờ nghe nói An Tử Nguyệt có sở thích mới, nếu Thịnh Giáng Hà có tâm, Tiêu Sở Dịch sẽ không phản đối.

...

Nhóc con nhất thời xúc động muốn nuôi mèo, phần lớn là chuẩn bị bắt đầu từ việc mua mèo.

Tuy nhiên, với tư cách là một bậc phụ huynh có trách nhiệm, Thịnh Dư Hàng từ từ thu thập một đống tài liệu hướng dẫn nuôi mèo trên mạng, sau khi tan tầm lại mang về một vài cuốn sách hướng dẫn nuôi mèo từ hiệu sách.

Sau khi tự mình xem qua vài lần, anh liền ném hết toàn bộ cho Thịnh Giáng Hà, yêu cầu nhóc đọc toàn bộ tài liệu trước và tìm hiểu một chút phương pháp cơ bản.

Trong nháy mắt Thịnh Giáng Hà bị đống sách chôn vùi, đã bắt đầu đánh trống bỏ cuộc.

Nhưng mà chuyện không đánh mà hàng nói ra dù sao cũng quá mức mất mặt, bởi vậy toàn bộ đều dựa vào lòng tự trọng chống đỡ, Thịnh Giáng Hà ôm một đống sách và tư liệu yên lặng kiên trì.

Sau đó là những tiện nghi cơ bản như thức ăn cho mèo và ổ cho mèo, cậu bé đã cao lên không ít tự mình thở hổn hển chuyển đồ đạc lên lầu.

Nhìn thấy đồ dùng cho mèo chất đầy trong nhà, Thịnh Dư Hàng cuối cùng cũng buông tha cho nhóc, nói có thể mang một con mèo về, chẳng qua phải để Thịnh Giáng Hà tự chăm sóc một thời gian.

Khi đó còn đang nghỉ hè, Thịnh Giáng Hà nghĩ đến yêu cầu và lời hứa của mình, đương nhiên là luôn miệng đồng ý.

Còn mình thì lại chuyển hành lý tới, tạm thời ở trong phòng khách.

Thấy bộ dáng nghiêm túc của nhóc, Thịnh Dư Hàng nhướng mày, Tiêu Sở Dịch không khỏi chọc chọc cánh tay của anh.

“Anh chọc ghẹo nhóc ấy như thế làm gì?” Tiêu Sở Dịch thấp giọng hỏi.

"Nào có." Thịnh Dư Hàng mở to mắt nhìn, cười đến ôn hoà, "Chỉ là đang bồi dưỡng ý thức trách nhiệm của nhóc ấy mà thôi.”

Nuôi mèo không giống như trồng hoa trồng cỏ, mà là nuôi một sinh linh có tri giác, nếu không đủ kiên nhẫn và trách nhiệm, đối với nhau đều là tai họa.

Tiêu Sở Dịch nhìn ra Thịnh Dư Hàng căn bản không muốn nuôi mèo.

Người này không chỉ mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế mà còn mắc bệnh sạch sẽ.

Mèo mặc dù đáng yêu, nhưng để cho nó cưỡi trên đầu trên cổ của mình giương oai, Thịnh Dư Hàng không thể chịu đựng được.

Chó cũng như vậy.

Chỉ là Thịnh Dư Hàng không phải là loại phụ huynh nghiêm khắc cứng nhắc, lúc cần thiết thì giày vò cháu trai nhỏ một chút, để cho nhóc chủ động biết khó mà lui, cũng là chuyện thuận tay.

Tiêu Sở Dịch vốn tưởng rằng Thịnh Dư Hàng thật sự sẽ luôn giày vò cho đến khi Thịnh Giáng Hà từ bỏ mới thôi.

Nhưng mà kỳ nghỉ hè còn chưa kết thúc, Thịnh Dư Hàng đã thật sự ôm một con mèo về nhà.

Đó là một mèo màu trắng, trên tai và đuôi có hoa văn màu nâu vàng, đôi mắt tròn long lanh, giống như bảo thạch óng ánh.

Con mèo con khoảng hai ba tháng tuổi trông rất xinh đẹp, gần như hoàn toàn dựa theo thẩm mỹ của các cô gái nhỏ mà phát triển thành.

Cảm giác bất hòa duy nhất là con mèo này từ đầu đến chân đều tỏa ra một cỗ hương vị chán nản.



Mèo con không sợ người, bị ôm cũng chỉ meo meo hai tiếng, nhìn người kia xong liền từ trong ngực nhảy xuống, chạy đến chỗ có ánh nắng uể oải nằm xuống, phơi nắng đi ngủ.

Ngay cả Thịnh Giáng Hà cũng phải mềm lòng trước sự dễ thương của con mèo này, vui vẻ đi theo sau mông con mèo để quan sát cuộc sống hàng ngày của nó.

Thịnh Giáng Hà đã đọc qua hướng dẫn nuôi mèo từ lâu, dụng cụ trong nhà cũng đã chuẩn bị sẵn nên hai người lớn không lo lắng, trực tiếp giao mèo cho nhóc chăm.

Tai nạn cũng bắt đầu từ đây.

Nuôi mèo là chuyện mệt nhọc, nhất là mèo con.

Dù nó có chán nản đến đâu thì vẫn không thể thay đổi được bản chất của mèo.

Thịnh Giáng Hà nửa đêm bị đánh thức mấy lần, suýt chút nữa bị một ngụm lông mèo làm cho ngạt thở, còn phải chăm sóc thể chất và tinh thần cho mèo con, sau mấy ngày thì thể xác và tinh thần đều kiệt quệ.

Cách một phòng khách là phòng ngủ chính, hai người lớn không quản việc nhà đều vui vẻ thoải mái, có thể trốn trong chăn thì thào thủ thỉ.

Nghe được động tĩnh trong phòng khách, Tiêu Sở Dịch cũng nhịn không được đồng tình với Thịnh Giáng Hà hai giây, nghi vấn trong một khoảnh khắc nào đó cũng lần nữa hiện ra.

"Em còn tưởng anh sẽ không đồng ý cho nhóc ấy nuôi mèo." Tiêu Sở Dịch hỏi, "Sau đó vì sao lại ôm mèo về rồi?”

Ý thức Thịnh Dư Hàng đã có chút mơ hồ, ôm Tiêu Sở Dịch "Ừ" một tiếng, một hồi lâu mới tiếp thu được câu hỏi của cậu.

"Nói với bạn một câu, vừa lúc hắn nói nhà em gái hắn có rất nhiều mèo con đang tìm chủ nhân, có thể cho tôi ôm một con." Giọng nói của Thịnh Dư Hàng có chút trầm thấp: "Ngày đó bàn chuyện làm ăn, nên thuận đường đi xem một chút..."

Thanh âm Thịnh Dư Hàng thấp đi, giống như là mơ hồ sắp thiếp đi, không có câu sau.

"Sau đó thì sao?" Tiêu Sở Dịch nhịn không được hỏi.

"Ừm..." Thịnh Dư Hàng khôi phục một chút ý thức, ôm chặt eo người trong ngực, cọ cọ vai và cổ của cậu, sau đó mới chậm rãi nói, "Giống em."

"Hả?" Tiêu Sở Dịch không kịp phản ứng.

"Nhìn giống em." Thịnh Dư Hàng lặp lại nói, "Cho nên liền ôm về."

...

Có lẽ nên nói là Tiêu Sở Dịch giống mèo.

Cao ngạo kiêu căng, nhìn dịu dàng ngoan ngoãn, nhưng lại không dễ dàng gần gũi, còn rất xinh đẹp, khiến cho người ta yêu thích.

Ngay cả khi lười biếng nằm ở một bên, hầu như không quan tâm đến bất cứ điều gì, cũng có thể khiến trái tim người ta ngứa ngáy, sinh ra rất nhiều niềm vui và sự ấm áp.

Còn có đôi mắt xinh đẹp kia, phản chiếu ngàn vạn sao trời, chỉ liếc mắt một cái là có thể khiến người ta gục ngã.

Lúc Thịnh Dư Hàng đến nhà bạn, liếc mắt một cái đã nhìn thấy đôi mắt của con mèo kia.

Chỉ liếc mắt một cái, anh liền nghĩ đến Tiêu Sở Dịch.

Đợi đến khi anh kịp phản ứng, anh đã ôm con mèo kia về nhà.

...

Thịnh Giáng Hà bị mèo quấy rối suốt một tuần, quầng thâm dưới mắt vẫn chưa biến mất, suýt nhập viện vì suy nhược thần kinh.



Thời gian tới gần khai giảng, nhóc rốt cuộc thỏa hiệp nhận thua.

Sau khi chứng kiến cảnh bị mèo con tra tấn, nhóc xấu hổ không làm phiền chú và thầy Tiêu nữa.

Thịnh Giáng Hà quyết tâm đưa con mèo đi và tìm một người chủ tốt cho nó.

Cuối cùng lúc trước khi chia tay, ngược lại Thịnh Dư Hàng - người không muốn nuôi mèo nhất lại có chút không nỡ, xoa đầu mèo con hồi lâu không buông tay.

Tiêu Sở Dịch nhướng mày nhìn anh: "Không nỡ thì giữ lại là được, dù sao cũng không thiếu một miếng cơm cho mèo.”

Thịnh Dư Hàng lắc đầu: "Không được. Nuôi một con là đủ rồi."

Tiêu Sở Dịch lúc đầu còn không hiểu, nhưng khi chạm phải ánh mắt dịu dàng như cười của Thịnh Dư Hàng, cậu liền phản ứng lại ——

Một con mèo "chỉ" lớn như vậy là người đang đứng bên cạnh.

Tai Tiêu Sở Dịch đỏ lên, dường như thẹn quá hóa giận, nhờ dưới bàn ghế che, nhấc chân lên, đá vào bắp chân Thịnh Dư Hàng.

Khí lực không tính là lớn, ít nhất khẳng định không mạnh như lúc đối mặt với đám côn đồ, cũng không tốn quá nhiều sức lực, nhưng Thịnh Dư Hàng vẫn không nhịn được vươn tay xoa xoa.

Dù vậy, Thịnh Dư Hàng cũng không hề khó chịu, chỉ mỉm cười nhìn Tiêu Sở Dịch.

Anh không cho phép mèo chó leo lên đầu anh giương oai, nhưng nếu đối tượng đổi thành Tiêu Sở Dịch, vậy thì tùy tiện cậu giày vò anh thế nào cũng được.

Đây đại khái là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, dưới đáy lòng có muôn vàn dịu dàng dung túng, cũng sẽ mở ra toàn bộ vì một người.