Tôi Cùng Ánh Trăng Sáng Của Tra Công HE Rồi

Chương 63: Phiên ngoại năm - Thường ngày 2




# Người nhà #

Đặc điểm nổi bật nhất của Tiêu lão sư là ngoại hình đẹp mắt.

Người đẹp dễ thu hút đào hoa.

Ông chủ Thịnh - Thịnh Dư Hàng cũng vậy.

Xuất phát từ đồng mệnh tương liên thông cảm lẫn nhau, bình thường bọn họ sẽ không quá để ý loại chuyện này.

Dù sao nếu muốn so đo, từ gần đến không gần, từ vừa thấy đã yêu đến yêu vì bản chất, đếm được cả một rổ, thậm chí bản thân bọn họ cũng không có nhận thức này..

Kết quả duy nhất có lẽ chính là bị kết quả này tức chết, không có bất kỳ chỗ tốt gì.

Cho nên phần lớn thời gian, bọn họ đều tự giác tự động giúp đỡ đối phương, ngoài miệng sẽ không nhắc tới, thỉnh thoảng vì chuyện này mà náo loạn một trận, rất nhanh lại ngầm hiểu lẫn nhau mà làm hòa.

Người sống một đời, phải học được cách nghĩ thoáng.

Bọn hắn đều tự an ủi mình như thế.

Tuy nhiên, sự kiên nhẫn của con người có hạn, không phải lúc nào cũng có thể rộng lượng như vậy.

Đã từng có một khoảng thời gian, Thịnh Dư Hàng chân thật cho rằng nghề nghiệp của Tiêu Sở Dịch là một nghề có nguy cơ cao.

Học sinh ở giai đoạn này đang ở thời kì bệnh tuổi teen hoàng kim, phần lớn đều xuất thân từ gia đình hiển hách, luôn có những thanh thiếu niên có vấn đề như vậy cần được soi sáng.

Trong hoàn cảnh như vậy, luôn có những lúc cần thiết phải tìm phụ huynh.

Đáng tiếc là học sinh lứa tuổi này cũng có đủ kiểu bố mẹ đúng lứa tuổi, từ anh chị ở nhà, đến bố đơn thân, mẹ đơn thân trong những gia đình đơn thân ly hôn.

Nói cách khác, cũng là thời kỳ hoàng kim để tìm kiếm đối tượng.

Mà gương mặt kia của thầy Tiêu, cực kỳ có tính lừa gạt, đặt ở đâu cũng khiến người ta thích.

Ngay cả khi không có tình cảm sâu sắc, đặt trong nhà như một chiếc bình hoa, đó cũng là cảnh đẹp ý vui.

Trong lúc đó không phải không có những người cố gắng dùng gia cảnh để uy hiếp Tiêu Sở Dịch.

Chẳng qua hiệu trưởng coi trọng thầy Tiêu, thậm chí không tiếc bỏ ra số tiền lớn mời cậu ở lại trường cũng không phải không có nguyên nhân.

Trước kia thầy Tiêu xuất thân từ Tiêu gia ở thành phố A đã khiến người ta không dám dễ dàng trêu chọc, bây giờ ở sau lưng còn có thêm Thịnh gia làm hậu thuẫn, còn có mẹ nuôi Cố thị.

Không nói cả nước, ở thành phố B đi ngang tuyệt đối dư xài.

Dưới loại tình huống này nếu dám dễ dàng trêu chọc cậu, vậy thì không khác gì muốn chết.

Hiệu trưởng suy nghĩ rất thông suốt, Tiêu Sở Dịch mặc dù cảm thấy phiền toái, nhưng cũng không phải không thể ứng phó, cùng lắm thì sau giờ tan học hẹn nhau ở hẻm nhỏ, luôn có thể giải quyết vấn đề.

Chỉ có Thịnh Dư Hàng đối mặt với vấn đề này, lông mày càng ngày càng nhíu chặt, lo lắng.

Dưới tiền đề tôn trọng sự lựa chọn cá nhân của Tiêu Sở Dịch, Thịnh Dư Hàng từng nghĩ tới đề nghị Tiêu Sở Dịch làm giáo viên cho độ tuổi khác.

Ví dụ như cấp ba hoặc đại học, học tập căng thẳng không rảnh, hoặc giữ khoảng cách với các loại phụ huynh học sinh, như vậy tình huống tìm phụ huynh sau đó yêu từ cái nhìn đầu tiên sẽ ít hơn một chút.

Thịnh Giáng Hà đã lên cấp ba hiếm khi bắt được cơ hội phàn nàn chú mình: "Chú chắc chắn cấp ba và đại học sẽ không biến thành tình yêu thầy trò sao?"

Thịnh Dư Hàng trầm mặc.

"Bây giờ cũng rất tốt rồi." Thịnh Dư Hàng miễn cưỡng thay đổi chủ ý.

Tình huống Thịnh Dư Hàng gặp phải cũng không khác lắm.

Trong kinh doanh, nam nữ già trẻ người đến người đi, cho dù bản thân không thích hợp, trong nhà luôn có con gái hoặc em gái thích hợp có thể dùng để mai mối.

Đương nhiên cũng không thiếu một vài thang niên tài tuấn bị gương mặt quá mức xuất chúng của Thịnh tổng mê hoặc đến thần hồn điên đảo.

Chẳng qua lợi thế của anh là bản thân anh là ông chủ.

Người trong công ty dựa vào tiền lương của anh, sếp ra lệnh một tiếng, không ai dám lộng hành trước mặt anh nữa.

Mà những người khác - chỉ xuất phát từ sự tôn trọng đối tác, người bên ngoài cũng không thể làm càn quá mức trước mặt anh.



Huống chi bàn chuyện làm ăn không nói đến nơi công cộng, có ám chỉ giao dịch gì đều âm thầm giải quyết, phần lớn thời gian đều không náo loạn được trước mặt Tiêu Sở Dịch.

Tiêu Sở Dịch chưa chắc đã không rõ đối tượng nhà mình chiêu đào hoa bao nhiêu, tên bệnh tâm thần Thẩm Bích Tiêu chính là vết xe đổ.

Chỉ là nhắm mắt làm ngơ, không nháo được trước mặt cậu, cậu cũng nhắm mắt làm như không biết.

Thịnh Dư Hàng có chút nghẹn lòng vi diệu.

Tình huống như vậy tích góp được nhiều, sẽ luôn có một điểm tới hạn nổ tung.

Nguồn gốc là một học sinh có vấn đề trong lớp Tiêu Sở Dịch bắt nạt bạn cùng lớp, gia đình học sinh đó rất nhiều tiền, cha mẹ cũng có tính tình ngang ngược càn rỡ, họ không cho rằng con trai bắt nạt bạn học thì có vấn đề gì.

Lúc Tiêu Sở Dịch bất đắc dĩ gọi phụ huynh, cha mẹ đối phương ngay cả mặt cũng lười lộ ra, bắt cậu con trai cả đang bận sống phóng túng đến cho có lệ.

Vì thế lại một lần nữa, Tiêu Sở Dịch bị yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Vị phụ huynh học sinh này không giống như trước đây, mặc kệ trong lòng có kiêu ngạo như thế nào, bề ngoài vẫn phải duy trì phong độ nhẹ nhàng.

Nhưng mà vị này lại hành xử khác người, không tiếc phát động lực lượng của cha mẹ, cũng phải buộc Tiêu Sở Dịch cúi đầu làm tình nhân cho hắn.

Mặc cho Tiêu Sở Dịch cảnh cáo cậu đã có đối tượng như thế nào cũng vô dụng.

Học sinh khóa đó mới vào trường không bao lâu, Tiêu Sở Dịch tốt xấu gì cũng là lần đầu tiên gặp phụ huynh học sinh mới, cảm thấy trực tiếp động thủ ảnh hưởng không tốt, lúc này mới nhẫn nhịn, nhẫn nhịn đối phó với hắn, đồng thời tìm hiểu về gia cảnh nhà bọn họ.

Cậu học sinh rắc rối và người anh ăn chơi của mình thuộc thế hệ nhà giàu đời thứ ba. Thế hệ của ông cụ bắt đầu từ hai bàn tay trắng, nếm qua không ít khổ sở nên họ không muốn để con cái mình phải chịu cảnh khó khăn như vậy.

Cho bên từ đời cha mẹ kiêu ngạo, đã được cưng chiều nuông chiều thành tính cách duy ngã độc tôn*, năng lực đứng đắn như thế nào không đề cập tới, người đắc tội ngược lại không ít.

*Chê kẻ tự đề cao mình, cho rằng chỉ có mình là đáng tôn quý.

Nếu không phải ông cụ còn sống, chống đỡ vinh quang của cả một nhà, thì đôi cha mẹ kia đã sớm bị người ta trùm bao đấm đá.

Không thể lý luận với một người như vậy, bởi vì trong ý thức của bọn họ, họ luôn đúng.

Mà trùng hợp là, nhà này có quan hệ qua lại làm ăn với Thịnh gia.

Tại một bữa ăn bình thường nào đó, Tiêu Sở Dịch hững hờ nhắc tới chuyện này: "Anh có hứng thú với hạng mục của thành phố K à?"

Thường ngày Tiêu Sở Dịch cũng không hỏi đến chuyện của công ty.

Lúc đầu là để tránh hiềm nghi, về sau là lười hỏi.

Thịnh Dư Hàng lập tức ý thức được vấn đề.

Tiêu Sở Dịch tốt xấu gì cũng được hun đúc trong bối cảnh tương tự, tuy nói không quá hứng thú, nhưng ánh mắt cơ bản vẫn đáng tin cậy.

Hạng mục mà cậu đề cập đúng là gần đây Thịnh Dư Hàng có chút chú ý, nhưng vẫn chưa đưa ra quyết định.

Thịnh Dư Hàng không hỏi Tiêu Sở Dịch nghe tin đó ở đâu, dù sao cậu cũng không chỉ có kỹ năng làm giáo viên dạy học sinh như vậy.

Sau khi nghe xong mọi chuyện, một chút chần chờ cuối cùng của Thịnh Dư Hàng cũng không còn.

"Đương nhiên là có hứng thú, anh sẽ đi nói chuyện thật tốt." Thịnh Dư Hàng bảo đảm như thế.

Thành phố K có lễ hội pháo hoa mỗi năm một lần.

Lúc Tiêu Sở Dịch xem gia cảnh của phụ huynh học sinh kia, thuận tiện liếc mắt một cái.

Là một điểm đến du lịch nổi tiếng, thành phố K luôn đông đúc du khách vào thời điểm này trong năm.

Chẳng qua lễ hội pháo hoa không giống như bề ngoài của một rạp xiếc, cho dù ở rìa thành phố thì cũng có thể nhìn thấy một chút những màn pháo hoa lộng lẫy trên bầu trời.

"Pháo hoa..." Tiêu Sở Dịch cầm máy tính bảng dựa vào người Thịnh Dư Hàng, cảm khái một câu, "Hình như đã lâu chưa thấy."

Đối với cư dân thành phố, pháo hoa đã là của hiếm.

Pháo hoa bị cấm ở hầu hết các nơi trong khu vực đô thị, các vùng ngoại ô xa xôi không có bầu không khí đó, nhưng đa số mọi người cũng không có hứng thú vì thế mà chạy thêm một chuyến.

Chẳng qua thứ đồ xinh đẹp ai cũng thích, Tiêu Sở Dịch nhìn liên tiếp pháo hoa kia, cũng không khỏi sinh ra vài phần hoài niệm.

"Muốn đi xem không?" Thịnh Dư Hàng nghiêng đầu nhìn lướt qua, "Hình như gần đây, bên kia có người mời chúng ta đến khu nghỉ dưỡng mới xây dựng tham quan, muốn cùng đi không?"

Tiêu Sở Dịch thuận vai anh tuột xuống, một đường trượt vào trong ngực anh.

Lúc gối lên đùi Thịnh Dư Hàng, Tiêu Sở Dịch ngửa đầu nhìn anh.

Thần thái vẫn lười biếng như thường ngày, mặt mày hơi nhướng lên, mang theo vài phần nghi vấn.

"Đưa người không liên quan đi cũng được sao?" Tiêu Sở Dịch hỏi.

"Có thể đưa người nhà đi." Thịnh Dư Hàng cúi đầu nhìn cậu, đưa tay gảy tóc cậu, cười nói, "Cho nên, muốn đi không, người nhà của anh?"

"Ừm." Tiêu Sở Dịch nhướng mày, thấp giọng đáp ứng.

Trên đường đến thành phố K, Tiêu Sở Dịch và Thịnh Dư Hàng lại đụng phải vị phụ huynh kia.

Vị đại thiếu gia kia đi theo cha mẹ, trên danh nghĩa là đi ra đàm công chuyện, từng trải nhiều chuyện, trên thực tế chỉ là ra ngoài sống phóng túng vui vẻ.

Khi người khác nói chuyện giao lưu, thì hắn đều ở một bên tán tỉnh cô thư ký nhỏ và trợ lý nhỏ xinh đẹp.

Khoảnh khắc nhìn thấy Tiêu Sở Dịch, ánh mắt vị đại thiếu gia liền sáng lên.

Khóe mắt Tiêu Sở Dịch giật giật, kéo Thịnh Dư Hàng đến trước mặt hắn, nhỏ giọng nói với anh: "Anh giải quyết đi, em sợ em không nhịn được, trực tiếp phế hắn."

Thịnh Dư Hàng hiểu ý, ánh mắt hơi trầm lại, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười dịu dàng khiến người ta như gió xuân ấm áp.

Anh nắm tay Tiêu Sở Dịch, mười ngón đan xen, cũng không sợ người bên ngoài nhìn rồi chê bọn họ dính nhau.

Chẳng qua cũng không có ai dám tuỳ tiện hỏi trực tiếp ở trước mặt.

Ngược lại vị đại thiếu gia kia không để ý đến chuyện bên ngoài, không rõ ràng thân phận của Thịnh Dư Hàng lắm.

Ban đầu, đại thiếu gia có chút không vui khi có người chặn đường hắn tiếp cận người đẹp.

Song khi hắn ngẩng đầu, ánh mắt rơi xuống gương mặt của Thịnh Dư Hàng, trong nháy mắt lại hiện ra bộ dáng si mê.

Hắn chỉ thích sắc đẹp, nếu nói tính cách như thế nào, hắn luôn mặc kệ.



Thịnh Dư Hàng liếc mắt một cái liền biết người này không hề có tính uy hiếp, khó trách Tiêu Sở Dịch nguyện ý yên tâm để anh tiếp xúc.

Loại người này chính là thuần túy phong lưu cặn bã, ngoại trừ làm cho người ta chán ghét, thì cũng không có cái nào khác thích hợp hơn để hình dung.

Sau khi lên máy bay, Thịnh Dư Hàng và Tiêu Sở Dịch ngồi cùng nhau, bên cạnh chính là cha mẹ của đại thiếu gia.

Đôi cha mẹ không đáng tin cậy cũng chưa từng gặp mặt Tiêu Sở Dịch, bọn họ chỉ dựa vào ấn tượng ban đầu mà xếp cậu vào cột tiểu bạch kiểm, mặc dù không nói gì, nhưng trên mặt lại có chút khinh thường.

Cũng may, đại thiếu gia ngồi phía sau lại bị tiếp viên hàng không trên máy bay hấp dẫn, đứng cách cửa không xa liền rời đi, không có thời gian lại tới đây quậy phá.

Thịnh Dư Hàng và Tiêu Sở Dịch đổi vị trí, để cậu dựa vào cửa sổ.

Vừa thấy mặt Thịnh Dư Hàng, hai cha mẹ kia lập tức thay đổi sắc mặt.

Cặp cha mẹ này tuy rằng kiêu ngạo, nhưng bọn họ quanh năm chạy ở bên ngoài, cũng biết mình tuyệt đối không thể gây sự với ai.

Vậy mà Thịnh Dư Hàng đại danh xuất hiện.

Không thể trêu chọc cũng tức là đùi to, đôi cha mẹ kia ra sức bắt chuyện: "Có phải Thịnh tổng cũng quan tâm đến việc kinh doanh ở thành phố K không? Nghe nói Thịnh tổng là người tỉ mỉ và chu đáo, không nghĩ tới chuyện như vậy cũng tự mình đi xử lý."

Lời nói của người không am hiểu lấy lòng người khác có chút kì quái.

Ánh mắt Thịnh Dư Hàng xuyên qua thấu kính, vừa lướt qua đã toát ra sự sắc bén.

Đáy mắt của anh không nhiệt độ cảm xúc gì, nhưng thanh âm coi như ôn hòa.

Chỉ là chút dịu dàng ấy không dành cho hai người xa lạ bên cạnh.

"Ừm, chỉ là người nhà muốn đi xem pháo hoa, cho nên nhân tiện đi nói chuyện làm ăn."

Tiêu Sở Dịch dựa vào vai Thịnh Dư Hàng, đầu ngón tay lưới nhẹ trên màn hình điện thoại.

Cậu có thể nghe thấy giọng nói bên cạnh, nhưng cậu không ngẩng đầu lên, mà trượt xuống một chút.

Thịnh Dư Hàng vươn tay ôm lấy vai cậu, phòng ngừa cậu tuột xuống, đồng thời điều chỉnh tư thế cho cậu dựa thoải mái hơn.

Cậy sủng mà kiêu.

Người bên cạnh không khỏi nghĩ đến những lời như vậy, nhưng họ thậm chí còn khinh thường hơn.

Chẳng qua chỉ là tiểu bạch kiểm được bao nuôi mà thôi, còn biết tự cao tự đại.

Thịnh Dư Hàng liếc mắt nhìn hai người có tâm tư đều bại lộ ở trên mặt, một chút kiên nhẫn cuối cùng trong lòng cũng hao hết.

Anh một bên đưa tay vẩy đuôi tóc Tiêu Sở Dịch, một bên mở miệng chuyển sang đề tài khác.

"Nghe nói Nghiêm gia các người gần đây hình như gặp phải chút phiền toái?" Thịnh Dư Hàng nhẹ nhàng nói, "Hạng mục bên thành phố K rất quan trọng, đúng lúc, gần đây tôi cũng có chút hứng thú."

Mấy câu vừa nói ra khỏi miệng, hai người vừa nãy còn lộ ra vẻ mặt khinh miệt sắc mặt liền thay đổi, nháy trở nên trắng bệch.

Vốn dĩ bộ phận Thịnh Dư Hàng có hứng thú không trùng với Nghiêm gia, cho nên bọn họ cũng không quá lo lắng xảy ra mâu thuẫn.

Nhưng mà ý tứ trong lời nói của Thịnh Dư Hàng trước mắt lại giống như là chuẩn bị nuốt hết -- đây đối với nhà họ Thịnh mà nói là chuyện nhỏ dễ dàng như trở bàn tay.

Tất cả hoàn toàn quyết định vào tâm trạng của Thịnh Dư Hàng.

Thịnh Dư Hàng dường như không cảm nhận được biến hóa sắc mặt của hai người này, vẫn tiếp tục nói chuyện như thường.

"Tôi ngưỡng mộ đại danh nhà các người đã lâu, nghe nói con trai tác phong hào phóng, vốn tưởng chỉ là lời đồn đại, không ngờ nghe danh không bằng gặp mặt, không biết khoảng thời gian trước cậu ta ra vào câu lạc bộ đêm nổi giận vì sắc đẹp, suýt nữa đánh chết bạn trai người ta có phải là thật hay không, cái này cũng không được đâu, dù sao cũng là phạm pháp..."

Chỉ riêng ở phương diện tán gẫu mà nói, Thịnh Dư Hàng tuyệt đối sẽ tìm được đề tài.

Khi máy bay đến đích, sắc mặt vênh váo tự đắc lúc đầu của đôi cha mẹ đã trắng đến không còn không còn giọt máu.

Ngay cả lúc đứng dậy, bọn họ cũng phải nắm lấy lưng ghế mới có thể miễn cưỡng chống đỡ thân thể.

Còn hai người trẻ tuổi kia ngược lại thần thái lạnh nhạt, dáng vẻ thân mật, vừa nói vừa cười cùng nhau xuống máy bay.

Nhưng mà mấy câu nói cuối cùng của bọn họ rơi vào trong tai đôi cha mẹ kia, suýt nữa doạ bọn họ ngất đi.

"Anh thật sự chuẩn bị đoạt mối làm ăn với bọn họ hả?"

"Làm ăn có lợi, sao có thể gọi là đoạt? Đương nhiên là dựa vào bản lĩnh tranh thủ."

"Nhưng anh muốn đi đàm phán chẳng phải là vô duyên vô duyên cho bọn họ cơ hội nâng giá sao?"

"Vậy em nói nên làm sao bây giờ?"

"Không bằng chờ bọn họ bàn chuyện làm ăn xong, trực tiếp thu mua Nghiêm thị là được rồi, nhà bọn họ gần đây không phải đang gặp phải chút khó khăn sao."

"Hm, cũng không phải không được..."

Sắc mặt hai người Nghiêm gia trắng bệch, loạng choạng xuống máy bay, lúc đi về phía người phụ trách tiếp đãi, lại thấy người phụ trách bên kia kinh ngạc nhìn Tiêu Sở Dịch, nghe Thịnh Dư Hàng giải thích vài câu mới hiểu rõ gật gật đầu.

Trên mặt những người đó hơi kinh ngạc, nhưng thái độ đối với Tiêu Sở Dịch lại tương đối cung kính.

Lúc hai người Nghiêm gia tới gần, nghe thấy người bên kia cười gọi một tiếng "Tiêu thiếu gia".

Bọn họ hàn huyên vài câu, giới thiệu lẫn nhau, nhắc tới Tiêu Sở Dịch, nói là người thừa kế của Tiêu thị, tiểu thiếu gia Tiêu gia.

Cái tên Tiêu gia ở thành phố B cũng không xa lạ gì, mấy năm nay cùng Thịnh gia hợp tác không ngừng tăng lên, cảm giác tồn tại đầy đủ.

Nhưng mặc kệ nói như thế nào, cũng không phải Nghiêm gia có thể chọc nổi.

Hai người Nghiêm gia đã lung lay sắp đổ, thế mà con trai lớn lại không biết chạy đi đâu lêu lổng.

Cũng may bọn họ còn chưa biết lúc trước con trai chuẩn bị dùng tiền quyền bức ép người đi vào khuôn khổ chính là vị "tiểu bạch kiểm" trước mắt này.

Nếu không bọn họ có thể thực sự bị dọa bất tỉnh tại chỗ.

Màn chào hỏi bên kia kết thúc, người phụ trách hỏi Tiêu Sở Dịch sao lại đột nhiên tới đây, Thịnh Dư Hàng bên cạnh trả lời.

"Người nhà."

Người phụ trách ngơ ngác nhìn Thịnh Dư Hàng, nhất thời không hiểu.

Thịnh Dư Hàng nói bổ sung: "Đến với tư cách là người nhà của tôi."



Biểu cảm của phụ trách rất đặc sắc.

Những người tiếp nhận tuyên truyền đại hội pháo hoa, giải thích rằng khách sạn của họ là nơi gần nhất với điểm ngắm cảnh tốt nhất.

Người phụ trách một bên tuyên truyền lễ hội pháo hoa, một bên giải thích khách sạn của bọn họ là nơi tốt nhất để thưởng thức.

Buổi tối khi phân phòng, người phụ trách khách sạn gặp Thịnh Dư Hàng và Tiêu Sở Dịch cũng rất ân cần, thậm chí còn cảm khái nói quan hệ bọn họ thật tốt.

"Không ngờ Thịnh tổng và ngài Tiêu lại là bạn bè, thật sự làm cho người ta bất ngờ." Người phụ trách còn nói đùa: "Tôi còn tưởng người như các cậu sẽ không đụng phải nhau đâu."

À, bọn họ không chỉ là bạn bè, mà còn là người yêu.

Trên mặt Thịnh Dư Hàng trấn định tự nhiên, trở về phòng lại có chút nghẹn lòng.

Có chút cảm giác giống như lúc trước Tiêu Sở Dịch nhét thẻ người tốt cho anh.

Rõ ràng bọn họ chưa bao giờ che giấu quan hệ lẫn nhau, nhưng có lẽ lai lịch của hai người bọn họ nên khiến cho người bình thường không dám nghĩ sâu.

Cho dù có người đoán được quan hệ giữa bọn họ cũng không dám nói ra ngoài, cùng lắm là khen tình bạn sâu đậm của bọn họ.

Có thể là do không hiểu rõ suy nghĩ của đối phương, không biết có nên nói ra hay không.

Khi Tiêu Sở Dịch tắm rửa xong, lau tóc đi ra, Thịnh Dư Hàng cầm sách ngây ngẩn một lát, đột nhiên ngẩng đầu nhìn cậu.

"Sở Dịch, chúng ta kết hôn đi." Thịnh Dư Hàng nói như vậy.

Lời nói đường đột, nhưng giọng điệu lại bình thường như nói về thời tiết.

Tiêu Sở Dịch ngẩn người, bình tĩnh gật đầu: "Được."

Lần này là Thịnh Dư Hàng sửng sốt, anh ngây ngốc hồi lâu mới phản ứng được, Tiêu Sở Dịch không từ chối anh.

Lời nói ra là tùy tâm, không suy nghĩ, nhưng không có nghĩa là không có trong lòng.

Vẫn luôn hàm chứa rất nhiều chờ mong tha thiết thầm kín, mới có thể ở một lúc ngẫu nhiên nào đó thốt ra tâm sự của mình.

Hạnh phúc giữa người với người, không có gì hơn là anh yêu em, em cũng yêu anh.

Đã yêu nhau, thì không có gì đáng phải xoắn xuýt do dự suy nghĩ sâu xa nữa.

Ánh mắt Thịnh Dư Hàng sáng lên, Tiêu Sở Dịch cũng sửng sốt một chút, dường như lúc này mới ý thức được mình vừa đồng ý cái gì.

Một thoáng sững sờ cũng đủ để thợ săn tóm gọn con mồi.

Chiếc khăn tắm trong tay rơi xuống đất, một đầu hơi nước còn chưa khô, Tiêu Sở Dịch không kịp đề phòng liền bị kéo ngã xuống giường.

"Này -- "

Một tiếng kinh hô bất ngờ bị một cái miệng khác chặn lại

...

Cuối cùng Tiêu Sở Dịch và Thịnh Dư Hàng cũng không xem được pháo hoa.

Bởi vì tối hôm đó bọn họ rất bận rộn, bận rộn đến cuối cùng đều ngủ thiếp đi, ngủ một giấc đến tận chiều hôm sau mới tỉnh dậy.

Cuối cùng của cuối cùng, Tiêu Sở Dịch và Thịnh Dư Hàng sau khi trở về liền đeo lên chiếc nhẫn.

Ở trên ngón áp út.

Tuyên cáo có chủ.

To be continued