Tôi Cùng Tiên Sinh Nhà Mình Ly Hôn

Chương 7: Đã từng




Trình Quý An đã từng nghĩ đến việc trở thành một họa sĩ, cũng từng nghĩ đến việc trở thành một nhà thiết kế, chỉ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện có một ngày sẽ tới làm việc ở viện bảo tàng.

Cô chỉ biết cảm kích vợ chồng Phùng lão sư, nhưng có lẽ, điều mà cô tìm kiếm bây giờ lại là sự bình yên.

Viện bảo tàng và chung cư tuy gần nhau, nhưng ngồi xe vẫn có chút không tiện, sau mấy ngày đầu, Trình Quý An cũng giống như các đồng nghiệp trẻ tuổi khác mua chiếc xe đạp điện để tiện cho việc đi lại. Cô bắt đầu di chuyển đến khắp mọi nơi trong thành phố giống như mọi người.

Cô dần yêu cuộc sống ở viện bảo tàng, tuy rằng tẻ nhạt và buồn chán, nhưng lại mang đến cho cô nhiều điều ý nghĩa. Mỗi ngày, cô đều đắm chìm trong các loại đồ cổ, cho dù đã tan tầm về đến nhà, cô cũng tìm đọc thêm các tư liệu khác để bổ sung kiến thức cho mình.

Cô cũng dần quen với mọi người ở đây, ai cũng rất hòa thuận, dù là nam nữ hay già trẻ, sư phó hay đồ đệ, đều ở chung với nhau rất hòa hợp. Cô được bọn họ khẳng định rằng Tiểu Trình đến từ khoa thư pháp, xinh đẹp lại nhiệt tình, khiêm tốn nhưng rất cầu tiến, hiểu biết rộng, là một người đáng để kết bạn.

Đương nhiên, cũng có một số người cho rằng cô nói quá ít và có phần già dặn, không hợp với lứa tuổi nhưng cô cũng chỉ cười, không giải thích.

Nơi này không ai biết đến quá khứ của cô, cô cũng cố tình xóa bỏ thời gian hai năm kia, chỉ đem cuộc sống của chính mình xoay chuyển lại, trở lại cái quỹ đạo làm việc sau khi tốt nghiệp ra trường.

Chỉ là cũng có chút chuyện ngoài ý muốn của cô, ban đầu cô cho rằng tin tức ly hôn giữa cô và Kỷ Sùng Quân sẽ gây xôn xao, nhưng bây giờ, nửa tháng đã trôi qua, không hề có một tin tức nào trên các mặt báo.

Nghĩ lại thì như vậy lại càng yên tâm, lúc trước, khi kết hôn, cô cực kỳ thấp thỏm, chỉ mở tiệc chiêu đãi một nhóm bạn bè cùng họ hàng, không hề phô trương hay xa hoa, sau này, dù trên báo có xuất hiện tin tức, nhưng cũng chỉ là "Đám cưới của người đứng đầu Kỷ thị đã được tổ chức vào ngày hôm qua"..., không có một tấm ảnh chụp nào —— Kỷ thị luôn chú trọng vào công việc, Kỷ Sùng Quân cũng không thích công khai.

Bây giờ, vẫn là nên giữ kín không nói ra, chỉ chờ về sau có cơ hội thích hợp mới công khai mà thôi, chẳng hạn như ngày nào đó Kỷ Sùng Quân cần tái hôn.

Trình Quý An không trách móc, bọn họ cũng chỉ là "phụng chỉ" thành hôn, cuối cùng là chia tay trong êm đẹp.

Bỗng nhiên, một ngày nọ, Ấu San gọi điện tới.

Sau lần tạm biệt ở bữa ăn đó, hai người không hề liên lạc với nhau. Trình Quý An từ lâu đã quen với việc sự xuất hiện và rời đi đột ngột của cô ấy, cho nên cũng không để ở trong lòng, chỉ là không biết tại sao hôm nay cô ấy lại gọi tới...

Công việc buổi sáng đã kết thúc, các đồng nghiệp ồn ào đi đến nhà ăn, Trình Quý An đi lùi lại đằng sau, sau khi chần chờ một lúc, vẫn ấn nhận cuộc gọi.

Giọng Ấu San vẫn nhẹ nhàng như cũ, lại mang theo chút lo lắng: "An An, bây giờ chị đang ở đâu?"

"..." Trình Quý An nhất thời không biết trả lời như thế nào.

Ấu San hiển nhiên không thực sự đang hỏi nàng, nhanh chóng tự nói với chính mình: "Chị biết em bây giờ đang ở đâu không? Em đang ở trong phòng vệ sinh của khách sạn Quân Duyệt! Tức chết em mà, chị biết em vừa rồi nhìn thấy ai không? Em lại thấy Kiều Vi Vi không biết xấu hổ kia ở cạnh Kỷ Sùng Quân nhà chị!"

"..."

"Ban đầu, tụi em và Kỷ Sùng Quân đang cùng nhau ăn cơm, ai biết đâu nửa đường lại gặp Kiều Vi Vi, cô ta ngay lập tức đi đến! Lúc nãy ăn cơm thực sự là nuốt không nổi, có nhiều chỗ trống như vậy, sao cứ phải ngồi sát cạnh nhau, lúc thì gắp đồ ăn, lúc thì bóc vỏ tôm, mẹ nó đều cho rằng tụi em là người mù à! Còn ra vẻ bộ dáng của nữ chủ nhân! Em tức quá, thật sự nhịn không được, liền nói với Kỷ Sùng Quân sao không mang An An tới đây đi, dù sao chị ấy ở nhà cũng nhàm chán, kết quả Kỷ Sùng Quân còn chưa mở miệng, Kiều Vi Vi đã cướp lời nói —— Tới cũng vô dụng, chỉ nhàm chán thêm thôi. Chị nghe đi, cô ta có ý gì đây!"

"..."

Ấu San lòng đầy căm phẫn, Trình Quý An lại có chút bất ngờ. Cô vẫn luôn cho rằng dù bên ngoài không biết, nhưng những người bên cạnh Kỷ Sùng Quân chẳng phải nên biết việc họ ly hôn hay sao, không nghĩ tới bọn họ đến bây giờ đều chưa biết chuyện gì. Ấu San luôn luôn náo nhiệt, trong nhóm có chuyện gì cô ấy là người biết đầu tiên. Thậm chí, nếu không biết ngay từ đầu, bây giờ đã được nửa tháng rồi, cô còn tưởng rằng cô ấy là nghe được chuyện gì đó mới đến dò hỏi cô hoặc an ủi cô...

Ấu San vẫn tiếp tục nói: "Nếu không phải bị mọi người cản, em thiếu chút nữa liền cùng cô ta đánh nhau một trận! Cuối cùng em thực sự chịu không nổi, phải lấy cớ hít thở không khí để chạy ra ngoài! Ai ui, thật là tức chết em! Em vẫn không nghĩ ra, Kiều Vi Vi rốt cuộc so với chị cũng thật may mắn, Kỷ Sùng Quân lại dung túng cô ta, sau một thời gian thì người ngoài chỉ biết có cô ta, cũng không biết có chị! An An, nói thật, dù chị chịu đựng nhưng cũng phải có giới hạn chứ, em chưa bao giờ nghĩ rằng tiểu tam có thể kiêu ngạo như vậy trước mặt người khác được!..."

"Ấu San ——" Trình Quý An cuối cùng ngắt lời cô ấy: "Ấu San, chị cùng Kỷ Sùng Quân đã ly hôn rồi."

Bên kia điện thoại đột nhiên im bặt, sau một lúc lâu mới nói: "Chị nói cái gì? Chị vừa mới nói cái gì?"

"Chị cùng Kỷ Sùng Quân đã ly hôn rồi." Trình Quý An nói lại một lần nữa.

Giống như ném một hòn đá vào vực sâu, hồi lâu mới tạo ra gợn sóng vang lại. Thanh âm Ấu San có chút dồn dập lại có chút run rẩy: "Chuyện khi nào? Sao em lại không biết? Sao chị lại ly hôn? Rốt cuộc đã xảy ra cái gì?", cô liên tiếp đặt câu hỏi.

Trình Quý An chỉ bình tĩnh: "Chẳng có chuyện gì cả, chỉ là cảm thấy có chút mệt mỏi nên đề nghị ly hôn. Chị hiện tại không còn ở Kỷ gia nữa."

"Chị đề nghị ly hôn?" Ấu San không thể tưởng tượng nổi.

"Ừ. Tất cả đều vô cùng êm đẹp, không có tranh chấp gì cả."

Bên kia trầm mặc một lúc.

Trình Quý An hiểu tâm trạng của cô ấy hiện tại, cho nên cũng giữ im lặng, chờ cô ấy tiêu hóa xong tin tức.

Cô cảm ơn cô ấy vì đã bất bình cho mình, cũng không muốn cô ấy dính líu đến chuyện này nữa.

"Vậy thì, bây giờ chị đang ở đâu?" Ấu San rốt cuộc cũng dịu lại.

"Chị đã tìm được một công việc, hiện tại đang đi làm." Trình Quý An trả lời.

"Chị còn đi làm? Ở đâu? Chị nói địa chỉ cho em đi, em liền đi tìm chị!" Ấu San lại nói.

Trình Quý An suy nghĩ một chút, uyển chuyển từ chối: "Chờ khi nào có thời gian đi, lúc đó, chúng ta có thể tìm một nơi để gặp mặt." Cô không muốn có ai đó lại xâm nhập vào cuộc sống của mình.

Ấu San cũng nghe ra ý của cô, có chút tiếc nuối: "Vậy được rồi, đến lúc đó, em sẽ liên lạc với chị, nếu có chuyện gì, chị cứ gọi cho em!"

"Được." Trình Quý An đồng ý.

Lại nói thêm hai câu, hai người cùng cúp điện thoại. Trình Quý An cất điện thoại vào trong túi, đi đến nhà ăn.

Đãi ngộ ở viện bảo tàng rất tốt, cơm trưa cũng có sẵn.

Nhà ăn gồm có ba gian, gian bên tay trái là phòng bếp, hai gian bên tay phải là nhà ăn, ở giữa có cửa sổ để mọi người lấy cơm. Nhà ăn có hai dãy bàn dài, bên trên có treo quạt trần, góc tường còn treo một chiếc TV luôn luôn bật nhưng chẳng mấy ai xem.

Phần lớn các đồng nghiệp đã tới, ngồi ăn cùng nhau. Trình Quý An lấy cơm rồi đi qua chào hỏi bàn của Phùng lão sư và Lâm lão sư, sau đó bưng phần cơm của mình đi đến bàn có mấy người trẻ tuổi.

Lúc ăn cơm, thật ra cô cũng không để ý nhiều lắm, gặp ai liền ngồi cùng người đó, nhưng vẫn là người lớn tuổi ngồi với nhau, bọn trẻ tuổi tụi cô ngồi với nhau. Tuổi trẻ vẫn có chút hoạt bát, người lớn tuổi cũng không muốn quản bọn họ, vẫn để bọn họ tự do tự tại. Nhưng thật ra, Trình Quý An dù đi đến đâu, người lớn cũng sẵn sàng dành cho một chỗ, người trẻ cũng vô cùng chào đón cô ngồi cùng.

"Trình Trình, nhìn xem tóc chị mới làm thế nào?" Lần này, cô cùng ngồi ăn với là Văn Quyên từ bộ phận gốm sứ, một người vô cùng đáng yêu. Tuy rằng đã tới tuổi 30, cũng đã kết hôn sinh con, nhưng tâm hồn lại rất trẻ con. Khoảng thời gian trước hai người từng có hợp tác làm việc, tính cách khi ở chung lại rất phù hợp, vì thế mà dần dần gần gũi hơn.

Trình Quý An rất thích cô ấy, nhìn kiểu tóc mới của cô ấy, cũng thật lòng khen ngợi: "Rất đẹp, đặc biệt thích hợp khuôn mặt của chị, nhìn rất trẻ trung."

"Đây không phải là nhờ em gợi ý à, chị nói em nghe, tối hôm qua chị về đến nhà, tên kia nhà chị cũng khen đẹp, trước kia đổi kiểu tóc, anh ấy đều nhìn không ra có cái gì khác nhau, mắt nhìn của em cũng thật tốt." Văn Quyên cười vui vẻ nói.

Thứ sáu tuần trước lúc ngồi ăn cơm cùng nhau, Văn Quyên nói muốn thay đổi kiểu tóc, còn chọn ra mấy tấm ảnh minh họa đưa cho cô xem qua, nhìn tới nhìn lui cuối cùng cô chỉ chọn kiểu đầu tiên. Thẩm mỹ của cô vốn đã xuất sắc, lại thêm hai năm sống trong nhung lụa, mắt nhìn cũng tự nhiên càng tốt hơn. Văn Quyên nhờ cô lựa chọn, cũng chính là bởi vì dù cô có ăn mặc bình thường, nhưng khi ở trong đám đông trước sau đều vô cùng thu hút.

"A, em nhìn kìa, đó là nam thần thanh xuân của chị đấy!" Hàn huyên vài câu, Trình Quý An định vùi đầu ăn cơm tiếp, thì Văn Quyên đột nhiên kéo ống tay áo cô hò hét.

Cô ngẩng đầu nhìn màn hình TV, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên.

Cô là một trong số ít những người không thường xem TV ở đây.

Tầm mắt Trình Quý An nhìn lên lần nữa, lại nhất thời có chút ngẩn ngơ.

Không biết ai đã chuyển kênh trên TV qua kênh tin tức của thành phố, bản tin đang chiếu một hoạt động khen thưởng do Chính phủ tổ chức, nhằm tuyên dương các xí nghiệp công ty lớn đã hỗ trợ và đóng góp vào sự phát triển kinh tế, cơ sở hạ tầng và các chủ trương phúc lợi cộng đồng của thành phố trong những năm gần đây. Hoạt động diễn ra thật hoành tráng, khách mời đều là các nhà lãnh đạo của các công ty lớn, tất cả các quan chức cấp cao cũng đến tham dự. Từ việc tuyên dương, phát biểu, đến cả tiếng vỗ tay, cũng trang trọng cực kỳ.

Mà trong số mấy chục người đang đứng trong đó, lại có một người nổi bật như vậy. Áo sơ mi trắng, cùng âu phục màu đen, ở giữa, nghiêm trang đứng thẳng. Chẳng biết là thân phận của anh có cho phép hay không, nhưng phía truyền thông vẫn bắt gặp được hình ảnh của anh bên ngoài, máy ghi hình liền nhịn không được mà dừng lại ở trên người anh một lúc.

Vẻ mặt của anh trước sau đều rất bình đạm, chính là ánh mắt không hề có một chút dao động.

Trình Quý An nhìn thấy khuôn mặt anh rõ ràng như vậy bất quá trong lòng lại sinh ra một tia rung động, cô nghĩ rằng có thể sẽ không gặp lại anh nữa, nhưng không nghĩ tới anh cứ như vậy mà xuất hiện trước mặt cô bằng cách này.

"Em có thấy không, anh ấy là Kỷ Sùng Quân, là chủ tịch của Kỷ thị, có phải nhìn rất trẻ đúng không? Rất soái đúng không? Em không biết lần đầu tiên thấy anh ấy chị đã nhìn đến ngây ngốc cỡ nào đâu! Người có bề ngoài đẹp trai bên trong lại nhiều tiền như vậy, quả thực là muốn bức chết trái tim thiếu nữ của chị mà! Dù chị không quan tâm đến minh tinh hay doanh nhân lắm đâu nhưng anh ấy là chị tình nguyện mến mộ đấy." Văn Quyên nói, cả người tràn ngập dáng vẻ của một "fangirl" chân chính.

Trình Quý An lại không để ý tới những gì cô ấy nói, ánh mắt cô chỉ chăm chăm nhìn vào TV. Hình ảnh trên TV đã được chuyển cảnh, bài phát biểu tuyên dương cũng đã kết thúc, ban tổ đã chức bắt đầu trao giải, bắt tay từng người một, mà máy quay lại một lần nữa tia đến chỗ của Kỷ Sùng Quân.

Anh đứng đối diện với người đứng đầu trong ban tổ chức, một tay cầm kỷ niệm chương, tay còn lại thì bắt tay với người kia. Tiêu điểm của mọi người đều dừng lại ở cái bắt tay, còn cô trước sau vẫn chỉ nhìn bàn tay trái đang cầm kỷ niệm chương của anh.

Nhìn kỹ một lần, lại nhìn kỹ thêm một lần nữa, quả thật là cô không nhìn lầm.

Tay trái của anh vẫn còn mang nhẫn, chính là chiếc nhẫn kết hôn của hai người.

Bản tin đã phát xong, màn hình lại chuyển cảnh sang một vụ hỏa hoạn lớn xảy ra vào tối hôm qua, nhưng tầm mắt của Trình Quý An trước sau vẫn chưa hề thu lại, cô không biết Kỷ Sùng Quân vì cái gì vẫn còn đeo chiếc nhẫn kia.

Ngay cả khi quyết định sẽ không thông báo với truyền thông, anh cũng không đến mức phải tiếp tục mang nó chứ, anh cũng đâu phải người hay để tâm đến chuyện này.

"Em nhìn đến ngốc rồi phải không? Mau ăn cơm đi, đồ ăn nguội hết bây giờ." Văn Quyên nhanh chóng định thần lại, thấy cô vẫn đang nhìn TV, liền gõ bàn cười nói.

Trình Quý An vội vàng hoàn hồn, gắp một đũa rau xanh đưa lên miệng.

Văn Quyên lại lắc đầu thở dài nói: "Bất quá đều đã kết hôn rồi, em không biết hai năm trước chị đọc được tin tức anh ấy kết hôn đã cảm thấy tiếc nuối như thế nào đâu, cả gia đình chị đều cho rằng buồn bã như vậy sẽ không có lợi cho việc mang thai, đương nhiên chị biết điều này chứ nhưng là chị cố tình như thế mà, ha ha! Bất quá khi đó chị thật đúng là không xem qua tin tức về vợ của anh ấy, chị chỉ muốn biết cô gái may mắn lấy được một người chồng tốt như vậy là ai. Nhưng mà anh ấy thực sự bảo bọc vợ quá tốt đi, đến bây giờ chị vẫn không biết được cô ấy trông như thế nào cả. Anh ấy cũng sống thật kín tiếng, đừng nói là chuyện hôn sự đã không muốn công khai, ngay cả việc yêu đương của bản thân còn chưa bao giờ bị lộ ra ngoài, chị cũng chỉ thấy anh ấy xuất hiện trên bản tin có hai lần, ngoại trừ lần này, lần trước là khi tập đoàn Kỷ thị thông báo người thừa kế... Haiz, vẫn thật là ghen tị với vợ của anh ấy, có được người chồng từ trước đến nay đều thật soái, tên nhà chị bộ dáng tuy cũng không tệ lắm, nhưng hình như ngày càng không ổn rồi... Thôi không nói nữa, chúng ta mau ăn nhanh đi, tí về chị phải bảo anh ấy giảm cân mới được..."

Nói là làm, Văn Quyên liền lấy điện thoại ra, bấm bấm một lát, đã gửi ngay tin nhắn đi.

Trình Quý An lại tiếp tục ăn cơm, im lặng không nói gì.

Lúc trước cô có thể đã từng bị người khác cảm thấy ghen tị, nhưng hiện tại hết thảy đều đã kết thúc rồi.

......

Ăn cơm xong, nghỉ ngơi một chút, rồi lại bắt đầu làm việc đến quên mình.

Bận rộn là cách tốt nhất để quên đi, Trình Quý An dù có phải dành bao nhiêu thời gian cho công việc, cũng rất vui vẻ chịu đựng.

Cho đến lúc tan tầm, tất cả đều đã trôi qua nhanh như chớp mắt.

Phùng lão sư cùng Lâm lão sư đã về trước rồi, tối nay họ còn có buổi gặp mặt quan trọng, Trình Quý An thu dọn xong đồ đạc rồi đi ra bãi đậu xe, thì gặp được Chúc Mẫn Dung ở bộ phận dệt gấm đang khoá cửa phòng làm việc trước khi về.

"Chúc lão sư." Trình Quý An lễ phép chào.

"Là Tiểu Trình à, đi lấy xe sao? Đi thôi, chúng ta đi cùng nhau đi." Chúc Mẫn Dung cười tủm tỉm đi tới.

"Dạ." Trình Quý An cũng không từ chối.

Xe của Chúc Mẫn Dung cũng là xe đạp, vừa may để ở gần xe cô, hai người tự dắt xe, rồi đi về phía lối ra. Lối ra nằm ngay bên cạnh, cũng chỉ cách đó hai mươi mấy bước chân.

Chúc Mẫn Dung một bên dắt xe, một bên nói cười, rất thân thiện với cô. Trình Quý An không vội đi trước, cũng liền một bên trả lời, một bên dắt xe đi theo.

Ra đến cửa, cô đang định nghĩ đến việc tạm biệt, thì thấy Chúc Mẫn Dung nhìn sang bên cạnh, kinh ngạc nói: "Húc Đông, sao con lại tới đây?"

"Mẹ, con tới đón mẹ!"

Trình Quý An theo bản năng quay đầu nhìn, lại thấy một chiếc ô tô đang dừng lại ở đầu ngõ, một người đàn ông đứng dựa vào mui xe, nghe được câu hỏi liền lập tức đi tới. Nhìn vẻ ngoài thì không đoán được tuổi, người hơi mập, cũng không cao lắm, trên mặt khá bóng dầu. Mặc áo sơ mi với quần tây, nhưng lại có vẻ không thích hợp với thân hình.

"Bác gọi điện thoại tới bảo chúng ta tan làm qua nhà ông ấy ăn cơm, con có gọi điện cho mẹ nhưng mẹ không bắt máy, nên mới đến đây đón mẹ." Người đó vừa đi tới đây vừa nói.

"À, trước khi tan tầm điện thoại mẹ tắt máy rồi." Chúc Mẫn Dung trả lời, chờ đến lúc con trai đến trước mặt mình, như là nghĩ đến còn có người đang đứng bên cạnh, liền vội giới thiệu nói, "Tiểu Trình, đây là con trai của cô Húc Đông; Húc Đông, đây là Tiểu Trình đến từ khoa hội họa và thư pháp."

"A, chào Trình tiểu thư." Ân Húc Đông nói, đưa tay ra. Biểu lộ rõ ý muốn bắt tay.

Trình Quý An sững sờ một lúc lâu, sau đó nhẹ nhàng cười, cũng đưa tay ra, "Chào anh."

Tay của Ân Húc Đông khá là nhớp nháp, khi nắm có chút dính dính, sau một lúc tiếp xúc ngắn ngủi, Trình Quý An liền buông lỏng tay ra, lại quay qua nói với Chúc Mẫn Dung: "Chúc lão sư, vậy cháu đi trước đây."

"Được rồi, đi đường cẩn thận." Chúc Mẫn Dung trả lời.

Trình Quý An nghe bà trả lời, liền gật đầu với Ân Húc Đông lần nữa, rồi ngồi lên xe rời đi.

Ân Húc Đông nhìn bóng dáng của cô, lại thật lâu vẫn không có thu tầm mắt lại.

"Thế nào, cô gái này không tồi chứ?" Chúc Mẫn Dung cũng mở miệng nói.

"Không tồi không tồi, quá không tồi!" Ân Húc Đông liên tục gật đầu, vui vẻ ra mặt.

"Không tồi thì tranh thủ một chút, nhưng mẹ cũng suy tính rồi, mọi phương diện của Tiểu Trình quả thực đều rất vừa lòng mẹ! Con đừng có chơi bời nữa, kẻo lại giống như trước đây yêu đương rối rắm, đừng để đến lúc một cô gái tốt như vậy bị người ta cướp mất! Con cũng già đầu rồi, mau chóng cưới vợ đi!"

"Vâng vâng, lần này con nhất định sẽ cố!" Ân Húc Đông tích cực đáp lại, nghĩ đến bóng dáng Trình Quý An trong mắt liền đầy vẻ thèm muốn.