Ngày hôm sau, Trình Quý An vẫn theo lẽ thường đi làm, trong bộ phận dệt gấm, Chúc Mẫn Dung đang sửa sang một mặt gấm Tứ Xuyên, nhưng lại có chút thất thần.
Chờ đến khi Trình Quý An từ bên ngoài trở về, bà liền đi qua phòng làm việc của cô, ánh mắt cô sáng lên, buông kim chỉ trong tay rồi đi ra ngoài.
"Tiểu Trình!"
Trình Quý An đang từ toilet trở về, nhìn thấy Chúc Mẫn Dung đang gọi mình, có hơi khó hiểu nhưng vẫn đi qua: "Chúc lão sư, cô gọi cháu ạ?"
Chúc Mẫn Dung nhìn một vòng thấy bốn phía không có ai, mỉm cười kéo tay cô: "Ừ, cô có chút việc muốn nói với cháu."
Trình Quý An cảm thấy có chút kì quái, cũng không dễ dàng từ chối, đành phải đi theo.
Chúc Mẫn Dung đợi cô ngồi xuống liền đi thẳng vào vấn đề: "Tiểu Trình à, cô là muốn nói với cháu về việc Húc Đông..."
Con trai mình không đáng tin cậy, nghĩ tới nghĩ lui, lần này vẫn là chính bà nắm lấy chuyện tốt này.
Trình Quý An ngồi trên ghế, vô thức ngẩng đầu.
Chúc Mẫn Dung có vẻ hơi xấu hổ nhưng vẫn nói: "Nói thật với cháu, ngày hôm qua, Húc Đông nhà cô nhìn thấy cháu, dọc đường đi về liền khen không dứt miệng, còn hỏi cô rất nhiều chuyện, nghe giọng của nó, hẳn là đối với cháu nhất kiến chung tình..."
*nhất kiến chung tình (一见钟情了): Yêu từ cái nhìn đầu tiên.
"..." Tuy đoán trước sẽ có việc này, nhưng khi nghe những lời này, Trình Quý An vẫn cảm thấy bất ngờ.
"Cô biết những lời này có chút không thích hợp, nhưng ai lại đi trách tâm tình của cha mẹ, Húc Đông nhà cô cũng già đầu rồi, cô vẫn luôn mong nó sớm cưới vợ. Nói thật, không chỉ nó coi trọng cháu, mà cô cũng rất thích cháu, lần đầu tiên gặp cháu, cô liền nghĩ nếu cháu là con dâu của cô thì tốt rồi..."
"Chúc lão sư!" Trình Quý An sợ tới mức vội vàng đứng lên.
Chúc Mẫn Dung vội trấn an cô: "Cháu đừng có gấp, trước hết nghe cô nói đã. Kỳ thật không phải cô khoe khoang, Húc Đông nhà cô thật sự không tồi, hiện tại, nó đang là lãnh đạo nhà máy của chú mình, cũng đã mua được nhà cùng xe, nó cũng là sinh viên, so với cháu lớn hơn hai tuổi, hai người chắc chắn có nhiều tiếng nói chung..."
"Không phải Chúc lão sư" Trình Quý An lại không thể để bà nói tiếp: "Anh ấy thực sự rất ưu tú, nhưng trước mắt cháu chỉ muốn tập trung làm việc..."
"Đừng nói như vậy, cháu cũng không còn trẻ nữa, cháu không vội, nhưng cha mẹ trong nhà cũng chắc chắn rất sốt ruột..." Chúc Mẫn Dung vẫn kiên trì.
Trình Quý An vẫn không thay đổi: "Chúc lão sư, hiện tại, cháu chỉ muốn làm việc thật tốt, thật sự không có nghĩ đến chuyện yêu đương kết hôn."
"Không kết hôn vậy thì không kết hôn, trước mắt hẹn hò thôi cũng được..." Chúc Mẫn Dung cười nói.
"Chúc lão sư, thật sự không cần." Trình Quý An có chút bất đắc dĩ. Cô đã tỏ rõ thái độ rồi, nói thêm nhiều lời cũng vô ích, không thể ở lâu, chỉ nói: "Cháu còn rất nhiều việc cần phải hoàn thành, cháu đi trước đây." Nói xong, cũng không đợi Chúc Mẫn Dung đáp lại, xoay người liền đi ra ngoài.
"Tiểu Trình!" Chúc Mẫn Dung rõ ràng còn muốn nói nữa, nhưng Trình Quý An đã sớm đi ra ngoài cửa.
......
Trở lại phòng làm việc của mình, Trình Quý An phải đợi một lúc mới bình tĩnh trở lại, cô không nghĩ tới mình sẽ gặp chuyện này.
Chắc cũng vì Chúc lão sư nóng vội muốn con trai mình kết hôn.
Trình Quý An nghĩ vậy rồi thả lỏng bản thân.
Đối với lời từ chối của cô, Chúc lão sư hẳn sẽ không tức giận, bà cũng là một phần tử trí thức, cũng là một nhà giáo, vậy nên không đến mức sẽ ghi tạc chuyện này trong lòng. Mà cô từ chối như vậy, có lẽ trong lòng Chúc lão sư hiểu rõ, sẽ không nhắc lại nữa.
Cô cũng không muốn làm cho quan hệ đồng nghiệp trở nên cứng nhắc, trong lòng nghĩ đến nếu có gặp lại, chỉ cần làm như chưa có chuyện gì xảy ra.
Công việc mỗi ngày đều rất nhiều, Trình Quý An bỏ qua tâm sự trong lòng, nhanh chóng tập trung vào công việc.
Cho đến khi tan tầm, mọi chuyện đều bình thường, Trình Quý An cho rằng chuyện này cứ như vậy qua đi, nhưng mà tới buổi tối, cô lại nhận được tin nhắn của Ân Húc Đông.
......
Thời điểm nhận được tin nhắn, Trình Quý An đang ở trong phòng bếp học nấu ăn.
Cấp ba thì bận bịu với việc học, lên đại học bận bịu làm việc bán thời gian, sau đó gả vào Kỷ gia, cô lại không phải động tay động chân, vì thế làm được rất ít món ăn. Mấy ngày trước cô toàn đến tiệm ăn hoặc kêu cơm hộp, nhưng đó không phải là giải pháp lâu dài, vì thế mua vài quyển sách bắt đầu tự học. Còn nữa, tự nấu ăn cũng vừa lúc cũng tiêu hao một chút thời gian.
Nhìn đến dãy số xa lạ, mở đầu là "Xin chào", Trình Quý An cũng không thèm để ý, chỉ đem điện thoại nhét vào túi tạp dề rồi vội vàng đổ ngô đã cắt xong vào nồi hầm với sườn. Hôm nay, cô muốn nấu một món hầm.
Điện thoại lại rung lên, tay Trình Quý An đang ướt nên đành mặc kệ. Kết quả trong chốc lát, chuông điện thoại liền vang lên.
Luống cuống lau khô tay, cầm lấy điện thoại, bên kia đổ chuông hai tiếng rồi lại cúp. Thoạt nhìn, vẫn là dãy số xa lạ vừa rồi, phía dưới còn có hai tin nhắn khác.
Nhấn vào xem, cô lại có chút sửng sốt.
"Xin chào Trình tiểu thư, tôi là Ân Húc Đông, đêm qua chúng ta đã gặp nhau. Mong em thứ lỗi cho tôi vì đã tìm em vào thời điểm như vậy, chỉ vì tôi thật sự không kiềm được mà rung động. Trình tiểu thư, tôi đối với em nhất kiến chung tình."
"Vừa rồi có chút kích động, còn chưa nhắn xong đã gửi đi, thật sự khiến em chê cười rồi. Thật không dám giấu giếm, từ lần gặp mặt ngày hôm qua, tôi đã luôn nghĩ đến em, thậm chí nằm mơ cũng mơ thấy em. Em vừa đẹp, vừa thuần khiết, quả thực tựa như một con thiên nga trắng, lại rất giống một nữ thần. Cho nên nữ thần của tôi, em có thể cho phép tôi theo đuổi em không?"
Hai tin nhắn, hai đoạn chữ, Trình Quý An nhìn đến ngây ngốc.
Cô căn bản cho rằng chỉ mỗi Chúc lão sư tình nguyện, lại không nghĩ rằng Ân Húc Đông cũng tới tìm cô.
Chỉ là tại sao anh ta lại có số điện thoại của cô? Là Chúc lão sư đã nói cho sao? Nếu Chúc lão sư nói, vì cái gì lại không nói cho anh ta biết thái độ của cô?
Trình Quý An không nghĩ tới mọi việc sẽ trở nên phức tạp, nhất thời không biết xử lý như thế nào, liền buông điện thoại, không hề phản ứng.
Nhưng mà một lát sau, điện thoại lại vang lên.
Nhìn qua, vẫn là điện thoại của Ân Húc Đông.
Lần này tiếng chuông không phải vang lên theo từng đoạn, mà là vang liền tù tì một lần, Trình Quý An nhận máy cũng không được mà không nhận máy cũng không được.
Tiếng chuông thật dai dẳng, vang lên một lần rồi ngừng lại, xong lại vang lên lần thứ hai, Trình Quý An không có cách nào khác đành phải nhận máy.
"Alo?" Ngữ khí có chút bất đắc dĩ.
"Alo, là Trình tiểu thư sao?" Âm thanh đầu bên kia rất vui mừng. Chỉ là khi giọng anh ta vang lên, trong đầu Trình Quý An lại hiện ra khuôn mặt bóng dầu cùng lòng bàn tay nhớp nháp khi cùng anh ta bắt tay.
Đó không phải là một việc vui vẻ gì.
"Đúng vậy." nhưng mà vẫn lịch sự trả lời.
"Thật sự là quá tốt, tôi là Ân Húc Đông, con trai của Chúc lão sư, hôm qua chúng ta có gặp nhau. Vừa rồi, tôi có nhắn tin cho em, em nhận được chưa? Tôi chờ mãi mà em không trả lời lại nên không nhịn được gọi điện cho em." Ân Húc Đông rất vui vẻ.
"Không có, vừa rồi tôi có chút việc bận" Trình Quý An rũ mắt, lựa chọn nói dối, nhưng ngược lại vẫn hỏi: "Vì sao anh lại biết số điện thoại của tôi?"
"Ờm, đó là tối qua, tôi đã trộm điện thoại của mẹ, thật ngại quá."
Cô đã trách oan Chúc lão sư rồi...
"Cái kia, em chưa đọc tin nhắn của tôi cũng không quan trọng, đó là một số lời tôi muốn nói với em nhưng nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy vẫn không đủ trịnh trọng, vẫn là gọi điện thoại nói rõ ràng thì tốt hơn. Trình tiểu thư, đêm qua, lần đầu tiên nhìn thấy em, tôi liền thích em rồi, em đúng là người con gái mà tôi luôn chờ đợi, cả đêm qua, tôi không ngủ được, trong đầu tất cả đều là em, ngay cả nằm mơ cũng đều mơ thấy em, vậy nên tôi muốn hỏi em một chút, em có đồng ý làm bạn gái tôi không?"
"Ân tiên sinh, thật sự xin lỗi, tôi tạm thời không suy nghĩ đến việc có bạn trai." Có lẽ Chúc lão sư chưa kịp nói chuyện với anh ta, vẫn là cô tự mình nói vậy.
"Trình tiểu thư, em đừng gọi tôi là Ân tiên sinh, gọi tôi là Húc Đông được rồi. Nếu có thể, tôi cũng hy vọng có thể gọi em một tiếng An An."
"..."
Trình Quý An còn chưa kịp nói, Ân Húc Đông đã mở miệng: "Bây giờ, em cự tuyệt tôi cũng không sao, một cô gái vừa xinh đẹp vừa trong sáng như em, nhất định có rất nhiều người thích, nhưng mà em yên tâm, tôi sẽ kiên trì đến cuối cùng, tôi sẽ làm em tin tưởng tôi, sự chân thành của tôi..."
"Ân tiên sinh, tôi thật sự chỉ muốn tập trung làm việc thật tốt, mọi việc khác đều không nghĩ tới..."
"Không liên quan, em hiện tại không muốn làm bạn gái của tôi cũng không quan trọng, chúng ta có thể làm bạn bè trước, từ từ tìm hiểu..."
"Ân tiên sinh, anh thật sự không cần lãng phí thời gian trên người tôi, đời này có lẽ tôi sẽ không kết hôn." Trình Quý An trả lời.
"Không sao, tôi sẽ chờ đến khi em đổi ý." Ân Húc Đông vẫn cố chấp như cũ, sau đó lại nói, "Em chắc đang có việc bận, vậy không quấy rầy em nữa, tôi cúp máy trước đây, khi nào rảnh sẽ gọi lại cho em."
Cuối cùng, còn nói thêm, "Giọng em thật là dễ nghe."
Trình Quý An nghe tiếng cúp máy ở bên kia, cả người đều cảm thấy vô cùng bất lực. Từ trước đến giờ cô không phải là chưa từng có ai theo đuổi, ngay cả lúc học trung học cũng có không ít người đến tán tỉnh, nhưng cho tới bây giờ không hề có ai như anh ta.
Cảm giác nhớp nháp ở bàn tay lại lần nữa nổi lên, bám dính lấy cô, không thể nào quên được.
Nồi canh đã sôi, tỏa ra mùi thơm đậm đà, Trình Quý An ngửi thấy, lại hết muốn ăn.
......
Đợi đến khi dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ rồi mới lên giường nằm, nhưng cô vẫn không ngủ được.
Cô thật sự chưa bao giờ tính đến chuyện sẽ kết hôn lần nữa, mặc kệ có là Ân Húc Đông hay người khác, cô hiện tại chỉ hy vọng An An của bây giờ có thể sống yên ổn mà thôi.
Huống chi cô là người đã từng kết hôn rồi ly hôn, căn bản đã không còn "thuần khiết" như ban đầu nữa, người mà Ân Húc Đông cần chắc chắn không phải là một người như cô.
Chỉ là nếu như cô chưa từng kết hôn, thì cô vẫn thật sự thuần khiết sao?
Nhìn lên trần nhà, những ký ức năm xưa bỗng dưng lại hiện về trong tâm trí của cô, Trình Quý An đau khổ xoay người, trái tim như một lần nữa thắt lại.
......
Năm đó, cô mười tám tuổi, vừa mới kết thúc xong kỳ thi tuyển sinh đại học, được nghỉ phép dài hạn. Chị họ đến chơi, trước khi về lại rủ cô đi cùng.
Chị họ sống ở thành phố lân cận, gia cảnh khá giả, là người ham vui, suốt ngày ở bên ngoài điên cuồng chơi bời, sau khi rủ cô đến, cũng không để cô ở yên một mình, liền mang cô theo tới mấy nơi náo nhiệt.
Cô chưa bao giờ đến vũ trường cũng chưa bao giờ đến quán bar, ngược lại còn rất ghét phải ngồi giữa những xa lạ. Tuy rằng hai người tuổi tác khác không quá cách biệt, nhưng nghiễm nhiên như là ở hai thế giới khác nhau.
Sau đó có người thấy cô ngồi cô đơn một chỗ, liền lại gần mời cô uống rượu. Cô chưa bao giờ uống rượu, cũng chưa bao giờ tiếp xúc với người đàn ông lạ mặt nào, nên khó tránh khỏi sợ hãi, cô dùng ánh mắt cầu cứu nhìn chị họ, chị họ lại nói: "Em sợ cái gì, cứ uống đi, đã tới đây chơi rồi, thì phải chơi thật vui vẻ vào. Em yên tâm. Có chị ở đây, chị sẽ bảo vệ em!"
Chị họ nói như vậy, lại có người khác làm ồn ào, cô đành phải uống nửa ly rượu, bởi vì chưa bao giờ uống rượu, nên bọn họ bắt cô phải uống hết một ly.
Sau lại uống tận mấy ly nữa, cô cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ bọn họ không ngừng rót rượu cho cô, cô không ngừng từ chối đẩy ra, tim cô đập càng lúc càng nhanh, đầu càng ngày càng choáng váng, sau đó thì hoàn toàn mất đi ý thức.
Khi tỉnh lại, thì đã nằm trên giường lớn ở khách sạn, chỉ có một mình, toàn thân trần trụi.
Tuy rằng không có ai ở đó, nhưng chính cơn đau trên thân thể nháy mắt đã khiến cô hiểu ngay rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, ngay lúc đó, cô như chết lặng, giống như vừa tận mắt nhìn thấy tai họa đổ ập xuống đầu mình.
Cô điên cuồng đi tìm chị họ, nhưng trong phòng không có, gọi điện thoại cũng không nghe máy, giống như đã mất hút đi đâu rồi. Cô đứng một mình bên đường lớn, nước mắt rơi đầy mặt, tứ cố vô thân*.
*Tứ cố vô thân (四顾无亲): Là nhìn quanh bốn phía không ai thân thích, ý nói người đơn độc không nơi nương tựa, không có ai để cậy nhờ.
Mãi đến giữa trưa chị họ mới xuất hiện, gọi điện thoại tới tìm cô. Ngay câu đầu chị ấy nói, "Sao em không đợi ở trong khách sạn lại chạy ra ngoài làm gì? Còn gọi cho chị nhiều như vậy, làm sao vậy, là sợ chị bỏ em à? Em đúng là chưa trải sự đời."
Cô gắng kìm nước mắt hỏi chị ấy: "Vậy chị đang ở đâu!"
Chị họ nói: "Chị đang ở phòng bên cạnh của khách sạn đây. Ôi, em khóc cái gì, em bao nhiêu tuổi rồi, chị không phải là không quan tâm đến em. Là tối hôm qua chị thấy em uống say quá nên mới nhờ một người bạn đưa em về khách sạn giùm..."
Cô khóc lóc nói: "Vậy chị nhờ ai!"
Chị họ suy nghĩ nửa ngày, lại chỉ trả lời: "Ờm, chị không nhớ nữa, khi đó chị cũng uống khá nhiều, liền bảo hắn nhất định nhớ rõ phải đưa em về khách sạn. Sau đó, hắn ta có quay lại đây, mà hắn cũng đẹp trai lắm, xong chị cùng bọn họ ngồi chơi đến hết đêm..."
Nghe được câu trả lời của chị họ, nước mắt cô không kiềm nổi nữa liền trào ra như đê vỡ, cô rất muốn mắng chị ấy, nhưng cuối cùng lại chỉ biết ngồi xổm xuống ôm đầu gối mà khóc.
Năm ấy cô mười tám tuổi, vẫn còn là một học sinh, nhưng ngay lúc đó, cô đã trải qua cảm giác vô cùng tuyệt vọng, tâm trạng thất thường giống như từ trên trời rơi xuống.
Những người bạn của chị họ cũng theo đó mà phân tán mất, không còn gặp lại nữa.
......
Sau khi cô trở về nhà, cũng không nói cho bất luận một ai về chuyện ngày hôm đó, cứ coi như là không có chuyện gì xảy ra. Cô đơn độc lang thang trong nỗi sợ hãi, lại chỉ có thể cố gắng đem toàn bộ ký ức đó quên đi. Mà không lâu sau đó chị họ cũng rời nước, hơn nữa được gả một người ngoại quốc, định luôn cư ở nước ngoài.
Chỉ là gông xiềng trong lòng cô đã đeo vào, lại rất khó để tháo ra. Bốn năm đại học, có rất nhiều người theo đuổi cô, nhưng cô chưa từng dám đáp lại ai.
Cô cũng từng cố nhớ lại rốt cuộc đã xảy ra những gì vào đêm hôm đó, nhưng lại không có gì khác ngoài việc mơ hồ cảm nhận được có một người đàn ông đã cúi xuống hôn cô.
Sau khi tốt nghiệp đại học, người của Kỷ thị tới tìm cô.
Nghe tin phải gả cho Kỷ Sùng Quân, ban đầu cô cự tuyệt, mặc dù trải qua bốn năm đại học suy nghĩ của cô cũng đã thay đổi, ám ảnh tâm lý cũng có phần chuyển biến tích cực hơn, nhưng rốt cuộc là thân phận và địa vị gia đình chênh lệch quá lớn, khiến cô lại thêm đau đầu.
Cô không biết Kỷ Sùng Quân có để ý hay không, cũng không biết sẽ phải đối phó với bản thân như thế nào sau khi anh biết được việc này.
Chính là dù cô có từ chối như thế nào trốn tránh như thế nào cũng vô ích, mẹ cô đã thề sẽ làm loạn, lấy chết tương bức* nếu cô không chịu gả đi.
*Lấy chết tương bức (以死相逼): Lấy cái chết của bản thân ra để bắt ép người khác.
Mộng hư vinh phù phiếm cùng sự tự tôn của bà ấy đều đặt cả vào cô, những tham vọng không thành trong đời, và địa vị tầm thường trong xã hội của gia đình đã khiến bà ấy hy vọng vào cuộc hôn nhân này rất nhiều.
Cuối cùng, cô chỉ có thể im lặng đồng ý.
Cô cho rằng mặc kệ kết quả như thế nào, cô chỉ cần điều chỉnh chính mình thật tốt, tất cả đều có thể ứng phó, nếu cô có đủ mạnh mẽ để đối mặt với điều này thì dù có bao nhiêu khó khăn đi nữa cô cũng sẽ chịu được.
Chính là kết cục cuối cùng, vẫn là chẳng còn gì.
......
Đêm tân hôn, khi Kỷ Sùng Quân tiến vào thân thể của cô, cả người anh liền khựng lại.
Ngay từ lúc đó, gông xiềng trong lòng cô càng thêm nặng nề, tương lai trước mắt cô đều có thể thấy rõ.