Tôi Đã Đá Nam Phụ Cố Chấp

Chương 1




Phần 1.



1.



Khi Lục Hàn Trúc mở cửa bước vào phòng, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung về phía tôi. Dù gì mấy năm trước, chuyện tôi và Lục Hàn Trúc chia tay cũng gây ra ồn ào rất lớn.



Dưới ánh đèn lấp lánh, chiều cao 1m86 của Lục Hàn Trúc mang đến cho người khác áp lực vô hình. Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng không có biểu cảm, ánh mắt nhìn về phía tôi cũng rất lạnh nhạt.



Anh ấy mặc bộ tây phục cao cấp, vô cùng nổi bật giữa đám người.



Bàn tay đang cầm túi của tôi run lên.



Năm năm trước, tôi xuyên tới một cuốn tiểu thuyết cứu rỗi, mà thân phận của tôi liạ là nữ phụ tội ác tày trời.



Muốn tiếp tục sống sót thì phải thi vào một trường đại học tốt, nhưng trước khi xuyên tới thì tôi cũng là một người lười học.



Lúc đó tôi cảm thấy cho dù Einstein nhập vào thì cũng không cứu nổi tôi.



Đột nhiên nam phụ cố chấp trong sách lại xuất hiện trước mắt. Anh ấy không giống với nam chính ngu ngốc chút nào, anh ấy là thiên tài hàng thật giá thật.



Từ nhỏ đến lớn đều là học sinh giỏi, môn nào cũng đạt điểm tuyệt đối, quan trọng là còn đẹp trai.



Nhân lúc nữ chính chưa xuất hiện, tôi bèn bắt đầu theo đuổi Lục Hàn Trúc.



Buổi sáng lạnh cóng, tôi đợi dưới lầu nhà Lục Hàn Trúc chỉ để đi học cùng anh ấy.



Anh ấy đánh bóng thì tôi đưa nước, người khác mắng anh ấy thì tôi thay anh ấy trả đũa, đánh nhau.



Lần nào cũng vậy, người vào cục cảnh sát để kiếm tôi không phải ba mẹ mà là Lục Hàn Trúc.



Trải qua chín chín tám mốt kiếp nạn, cuối cùng tôi cũng cưa đổ Lục Hàn Trúc.



Ngày xác định mối quan hệ, ở trong lớp học, Lục Hàn Trúc áp chặt tôi lại mà hôn tôi.



Chỉ bởi vì tôi hỏi nam sinh khác một câu hỏi (trong bài tập).



Khi giảng bài cho tôi, Lục Hàn Trúc rất thích tôi ngồi lên đùi anh ấy. Chỉ cần tôi trả lời đúng một câu hỏi, anh ấy sẽ thưởng cho tôi một nụ hôn.



Khi có kết quả thi đại học, tôi không phụ kỳ vọng mà thi đỗ đại học Thanh Bắc.



Vừa hay lúc đó nữ chính Trần Nguyệt Điềm xuất hiện rồi, sau này cô ấy sẽ có đoạn tình cảm “cưỡng chế yêu” với Lục Hàn Trúc.



Tôi sợ sau đó mình sẽ bị cuốn vào chuyện giữa hai người họ, cho nên ngay lập tức nhắc đến chuyện chia tay với Lục Hàn Trúc.



Ngày chia tay đó, vì đi tìm tôi mà Lục Hàn Trúc suýt chút nữa xảy ra tai nạn giao thông. Nghe người khác nói ngày đó, khi tôi nhắc đến chuyện chia tay, anh ấy trông y như một người vậy.



Nhưng mà ngày đó tôi đã trốn đến một thành phố khác.



Tôi sợ bị Lục Hàn Trúc bắt được, nên cứ cách một thời gian tôi lại đổi địa điểm sống.



Bạn thân Manh Manh gửi ảnh của Lục Hàn Trúc tới. Anh ấy quỳ xuống trước cửa nhà tôi, xin ba mẹ tôi cho tôi và anh ấy gặp mặt.



Toàn thân Lục Hàn Trúc ướt sũng, sắc mặt trắng bệch đến dọa người, khuôn mặt đẹp trai của anh ấy đã hút một nhóm người đến xem.



Tôi trở thành một kẻ ăn cháo đá bát, qua cầu rút ván trong mắt người khác.



Lần gặp mặt bạn học này, vốn dĩ tôi không muốn tới, nhưng lại không chống lại nổi việc Manh Manh năn nỉ cầu xin.



Tôi đến rồi, nhưng Manh Manh lại vì có chuyện nên không đến.



Nếu sớm biết Lục Hàn Trúc sẽ tới, cho dù Manh Manh có tôi thì tôi cũng không đến đâu.



Bầu không khí trong phòng kỳ quái đến dọa người, may là lớp trưởng đã tiên phong lên tiếng phá vỡ cục diện này.



“Mọi người ngồi xuống đi, Lục tổng nói tất cả chi phí của chúng ta hôm nay đều ẽ do cậu ấy thanh toán!”



Trong nháy mắt, trong phòng liền vang lên tiếng reo hò.



Nữ chính Trần Nguyệt Điềm cũng ở đây, trên người cô ấy mặc toàn hàng hiệu.



Khuôn mặt nhỏ tinh tế trang điểm nhẹ nhàng, chỉ cần nhìn qua cũng khác hoàn toàn với những người phụ nữ trang điểm đậm khác.



Khi đứng cùng với Lục Hàn Trúc, trông hai người họ rất xứng đôi.



Tôi ngồi ở trong góc không nói một lời, nỗ lực để cảm giác tồn tại của mình biến thành con số 0.




Nhưng muốn một đằng thì kết quả một nẻo.



Đột nhiên một bàn tay cầm ly rượu duỗi về phía tôi, khiến tôi bị dọa một phen.



Cơ thể theo bản năng ngả về phía sau.



Nhìn kỹ thì thấy là ủy viên thể dục Lý Mẫn. Cậu ấy đỏ mặt, mắt sáng ngời.



“Nhân Nhân uống một ly đi!”



Cậu ấy giống như hạ một quyết tâm lớn, những người xung quanh cũng lên tiếng ồn ào.



Tôi vô thức nhìn Lục Hàn Trúc một cái, người ta căn bản chẳng hề để ý đến chúng tôi bên này.



Lục Hàn Trúc cúi đầu nghe Trần Nguyệt Điềm nói chuyện, thỉnh thoảng lại nở nụ cười.



Tôi thu hồi án mắt lại rồi từ chối Lý Mẫn.



Những người dùng quanh dùng ánh mắt khác thường nhìn tôi, Lý Mẫn thì ngượng nghịu thu tay lại.



Cửa phòng bỗng bị đẩy ra, người phục vụ bước vào.



“Lục tổng đã nâng cấp phòng, tôi xin mời các vị lên trên phòng lớn ở tầng năm.”



Mọi người nghe vậy thì đều bắt đầu khen ngợi nịnh nọt Lục Hàn Trúc.



Tôi cũng muốn nhanh chóng ra ngoài, nhưng không hiểu vì sao mà mọi người lại chen chúc vào một góc, không cho tôi không gian để bước ra.



Đột nhiên cổ tay của tôi bị kéo lại, quay đầu thì liền đối diện với tầm mắt của Lục Hàn Trúc.



Tôi muốn đi thì cửa bị đóng lại rồi. Trong phòng chỉ còn lại hai người là tôi và Lục hàn Trúc mà thôi.



“Lục Hàn Trúc, lâu rồi không gặp!”



Tôi cố tỏ vẻ thoải mái mà chào hỏi, Lục Hàn Trúc lại nhìn chằm chằm tôi mà không đáp.




Anh ấy nắm chặt tay tôi, kéo tôi ngã xuống sofa rồi đè lên tôi, tay đặt trên đùi của tôi.



“Đường Nhân Nhân, khi chia tay tôi đã nói với em rồi. Nếu còn để tôi gặp được em, tôi sẽ làm em.”



“Lục Hàn Trúc anh điên rồi sao?!”



Tôi hoảng sợ muốn kéo tay Lục Hàn Trúc ra, nhưng sức lực của Lục Hàn Trúc quá lớn, tôi căn bản không thể lay động được.



2.



Mắt thấy váy của mình thật sự sắp bị kéo xuống rồi, tôi vội vàng ôm lấy cổ của Lục Hàn Trúc.



Khóa kéo sắp bị kéo xuống tận eo tôi, tay của Lục Hàn Trúc từ từ sờ vào bên trong.



Ngón tay lạnh ngắt k ích thích khiến cho tôi run lên.



“Lục Hàn Trúc, em sai rồi, đừng như vậy, em sợ lắm!”



Nước mắt của tôi không kìm nén được mà rơi xuống, bàn tay đang túm lấy cánh tay Lục Hàn Trúc cũng run rẩy, cả cơ thể trông vừa nhỏ yếu vừa đáng thương.



Lục Hàn Trúc ấn vào sau ót tôi, đẩy tôi dán sát lại gần khuôn mặt anh ấy, khuôn mặt tuấn tú đột nhiên sáp gần.



“Không phải em nghĩ tôi sẽ làm ra chuyện gì với em đó chứ! Nằm mơ!”



Lục Hàn Trúc trầm mặt, bàn tay đang ấn sau ót tôi thả lỏng ra.



Không có lực chống đỡ, tôi ngã xuống sofa, cơ thể nghiêng lên phía trên.



Lục Hàn Trúc đóng sầm cửa rời đi.



Tôi chống hai tay ngồi trên ghế sofa, để cảm xúc của bản thân hồi phục lại rồi vuốt phẳng quần áo bị nhăn lại.



Lần này tôi không lên phòng trên nữa mà trực tiếp gọi xe taxi đi về luôn.



Hôm nay tôi có thể cảm nhận được Lục Hàn Trúc thực sự tức giận rồi.



Khi mới bắt đầu yêu nhau, Lục Hàn Trúc rất dễ thẹn thùng.




Nhưng dù có thẹn thùng đi chăng nữa, anh ấy vẫn sẽ đè tôi dưới thân mà hôn mạnh.



Chỉ cần tôi không nghe lời, anh ấy sẽ phạt tôi làm bài thi. Làm không xong thì không được hôn nữa.



Nhưng lần nào tôi cũng không làm xong, còn anh ấy thì nói lời không giữ lời mà kéo tôi đến một nơi không người, lén lút hôn.



Lục Hàn Trúc sắp đi đến cửa phòng quay đầu nhìn phía sau. Thấy không có người đi theo, ánh mắt anh ấy liền sầm xuống.



Thấy chỉ có một mình Lục Hàn Trúc đến, Đàm Miêu ngồi bên cạnh lớp trưởng liền lập tức quấn lấy anh ấy.



Lục Hàn Trúc là ông lớn có tiếng trong giới thương nghiệp, một khi đã có quan hệ với anh ấy thì việc bước vào xã hội thượng lưu không còn vấn đề nữa.



Chỉ là còn chưa kịp chạm vào cánh tay Lục Hàn Trúc, tay của Đàm Miêu đã bị hất văng ra.



Ánh mắt lạnh lẽo của Lục Hàn Trúc rơi trên người Đàm Miêu, sự khinh thường trong mắt không hề che giấu.



Lớp trưởng lại đứng ra giảng hòa.



Lần này Lục Hàn Trúc không cho ai mặt mũi mà rút thẻ ra quẹt rồi rời đi.



…….



Về đến nhà, trái tim tôi rất lâu vẫn không bình tĩnh lại được.



Lục Hàn Trúc trong nguyên tác cố chấp cuồng, có d*c vọng kiểm soát rất lớn đối với nữ chính.



Nhưng ở trong phòng đó, Lục Hàn Trúc đối xử rất dịu dàng với nữ chính, hoàn toàn không giống trong tiểu thuyết.



Ngày mai có lớp học, cho nên tôi không có thời gian để nghĩ về vấn đề này nữa.



Vừa sáng sớm, tôi đã bị tiếng chuông điện thoại dồn dập làm tỉnh dậy.



Cuộc gọi của lãnh đạo trường học như đòi mạng vậy, tôi còn chưa kịp trang điểm đã phải gọi xe đi rồi.



Vừa tới phòng làm việc đã bị hiệu trưởng kéo đến một bên, biểu cảm của ông ấy rất nghiêm trọng: “Hôm nay có nhà đầu tư muốn tới trường dự giờ, chỉ đích danh là muốn dự tiết của cô, cô đừng có làm hỏng việc đó!”



Trong lòng tôi có dự cảm chẳng lành dâng lên.



Vừa về lớp học, tôi đã ngay lập tức nhìn thấy Lục Hàn Trúc ngồi ở cuối lớp.



Một số nữ sinh không ngừng quay xuống phía sau để lén nhìn.



Đôi chân dài của Lục Hàn Trúc vắt chồng lên nhau, bàn tay thì cầm sổ ghi chép, còn mắt thì cứ nhìn chằm chằm vào tôi.



Đôi mắt anh ấy rực lửa, đầu ngón tay gõ nhẹ lên đùi.



Hồi học cấp ba, mỗi khi muốn hôn tôi, anh ấy đều sẽ làm động tác này.



Tôi không xác định được Lục Hàn Trúc có phải cố ý không. Tôi cảm thấy bối rối, bàn tay đặt trên dụng cụ giảng dạy của tôi có hơi mất tự nhiên.



Khi giảng bài cho học sinh, ánh mắt của tôi và Lục Hàn Trúc luôn chạm vào nhau.



Đối với ánh mắt của Lục Hàn Trúc, tôi căn bản không thể phớt lờ được. Nó giống như một con rắn độc cứ quấn lấy cơ thể tôi vậy.



Không thể nào thoát khỏi được.



Khó khăn lắm mới hết tiết, tôi giả bộ thu dọn đồ đạc, ánh mắt hướng về phía người dưới bục giảng.



Dường như Lục Hàn Trúc không có ý muốn rời đi, lãnh đạo của trường học vây quanh anh ấy để nói chuyện.



Xuyên qua nhóm người, ánh mắt của Lục Hàn Trúc rơi trên người tôi.



Tôi giả bộ không nhìn thấy mà vội vàng cúi đầu xuống.



Đột nhiên phòng học trở nên yên tĩnh.



Tôi vội vã ngẩng đầu lên. Những người vốn dĩ ở bệnh cạch Lục Hàn Trúc thoáng cái đã không thấy đâu rồi. Chỉ còn một mình Lục Hàn Trúc ngồi ở chỗ cũ, yên lặng mà nhìn tôi.



Giống như sư tử đang tuần sát con mồi của mình vậy.



Tôi qua loa ôm mấy món đồ trên bàn lên rồi muốn chạy, lại chẳng biết ai đã khóa cánh cửa ở phía trước lại rồi.