Tôi Đã Đá Nam Phụ Cố Chấp

Chương 2




Phần 2.



3.



Lục Hàn Trúc đứng dậy, dần dần áp gần.



Tôi dùng hai tay ôm ngực, nói bằng giọng chẳng có chút lực uy nào: “Anh đừng có mà làm bừa! Hiện giờ là xã hội pháp trị đó!”



Nghe lời tôi nói, Lục Hàn Trúc phì cười: “Đường Nhân Nhân, nơi này không người cũng không camera, cho gì tôi làm gì với em thì cũng có ai biết chứ?”



Tôi bị vẻ vô liêm sỉ của Lục Hàn Trúc chọc tức rồi. Làm ơn, chó con nhỏ dễ ngại ngùng trước kia đi đâu rồi!



Tôi ngẩng đầu bĩu môi, “Những người vừa nãy đều thấy rồi, tôi không tin là anh dám làm ra chuyện gì với tôi!”



Lục Hàn Trúc lại nhích lại gần tôi hơn, “Đường Nhân Nhân, em đánh giá thấp tôi rồi.”



Tôi ngồi xổm xuống, muốn chuồn khỏi thì lại bị túm chặt. Hai tay Lục Hàn Trúc đặt dưới nách tôi mà xách tôi lên.



Toàn bộ món đồ tôi đang ôm trong người đều rơi xuống hết.



Ánh mắt của Lục Hàn Trúc chậm rãi di chuyển, cuối cùng dừng lại ở trên môi của tôi.



Hô hấp rối loạn.



Càng lúc càng gần.



“Ngoạp!” Tôi hung hăng cắn một phát lên bên má Lục Hàn Trúc.



“Đường Nhân Nhân, bỏ ra!” Giọng nói của Lục Hàn Trúc mang theo sự nhẫn nhịn, trong đôi mắt đẹp đẽ của anh lại chẳng hề có chút giận dữ.



Tay nắm của cánh cửa cuối lớp đột nhiên bị xoay, tôi vội vàng nhả ra.



Bên mặt Lục Hàn Trúc là một dấu cắn sáng loáng, còn dính thêm cả nước bọt của tôi.



Tôi hơi ngẩng đầu nhìn một cái rồi lại lập tức cúi đầu xuống.



Lục Hàn Trúc lại như không nghe thấy tiếng mở cửa. Ngón tay anh ấy cấm lấy cằm của tôi, “Lục Nhân Nhân, lần này xuất hiện thì đừng hòng chạy trốn.”



Nếu tôi chạy trốn mà anh bắt được thì mới lạ, trong lòng tôi thầm nghĩ.



Chính vào giây phút cánh cửa bị đẩy ra, Lục Hàn Trúc đã buông tay.



Biểu cảm anh ấy trở nên nghiêm túc mặc dù trên khuôn mặt vẫn còn dấu rằng.



Trần Nguyệt Điềm bước vào.



Nhìn thấy tôi và Lục Hàn Trúc đứng cạnh nhau, trong mắt cô ấy thoáng qua thứ cảm xúc gì đó không rõ ràng.



Trần Nguyệt Điềm thuộc kiểu mỹ nhân điềm tĩnh, chỉ đứng thôi cũng đã hấp dẫn ánh nhìn.



Tôi lén nhìn mấy cái đã kinh ngạc bởi vẻ đẹp ấy rồi.



Lục Hàn Trúc lạnh lùng nhìn tôi một cái, tôi lập tức cúi đầu.



Đồ cờ-hó, giây trước vẫn còn phát ngôn mấy câu tổng tài bá đạo, hiện giờ tôi mới nhìn người trong lòng anh ấy một cái, vậy mà anh ấy đã nhìn tôi như vậy rồi.





“Làm phiền tới hai người rồi sao?” Trần Nguyệt Điềm nở một nụ cười dịu dàng với tôi.



Tôi vội vàng xua xua tay, “Không có không có, vừa rồi Lục tổng nói chuyện với tôi thôi!”



Tôi nhặt đồ dưới đất lên, vội vã chuồn đi.



Mà khi tôi vừa đi, sắc mặt Lục Hàn Trúc đã trầm xuống, mắt thì trừng lên với Trần Nguyệt Điềm.



“Cô đột nhiên xuất hiện là cố ý sao?”



Trần Nguyệt Điềm khoanh tay trước ngực, “Lục tổng, cách theo đuổi bà xã của anh có hơi kỳ quái đó. Hơn nữa người ta đã không thích anh rồi, anh còn làm *li3m cẩu hả?”



(Li3m cẩu "舔狗": Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.)



“Không cần cô lo.” Lục Hàn Trúc hậm hức nói, vừa di chuyển ánh mắt thì đã trông thấy dây buộc tóc của tôi ở dưới đất.



Anh ấy đi đến nhặt nó lên rồi đút vào túi áo.




Quả quá trình trông đều rất nghiêm túc.



4.



Tôi vừa về phòng làm việc, đã có đồng nghiệp đi tới hỏi có phải tôi và Lục Hàn Trúc quen biết nhau hay không. Dù gì bình thường người như Lục Hàn Trúc cũng chỉ có thể thấy qua tivi và tạp chí tài chính mà thôi.



Tôi tìm nhanh một lý do phủ nhận là liền qua mặt được họ rồi.



Một thời gian sau đó, tôi không hề gặp lại Lục Hàn Trúc.



Dường như anh ấy thật sự không đến trêu chọc tôi nữa. Thỉnh thoảng nhìn lên tivi, tôi mới thấy hình ảnh của anh ấy và Trần Nguyệt Điềm.



Vẫn như trước kia, tôi đi làm và tan làm.



Khi đến cổng của tiểu khu, tiếng cười đùa bên rừng cây nhỏ gần đó vang lên.



Tôi nghe theo âm thanh mà qua đó.



Xuyên qua ánh đèn đường trên đỉnh đầu, tôi nhìn thấy một đôi tình nhân mặc đồng phục đang ngồi cạnh nhau, cùng nhau chơi pháp hoa ở trong rừng.



Trên khuôn mặt cô gái là nụ cười đáng yêu, chàng trai thì nhìn cô gái bằng nét mặt cưng chiều, cứ một lúc lại véo véo thịt mềm bên má cô gái.



Tôi ngẩn người.



Cảnh tượng này có chút quen thuộc.



Khi theo đổi Lục Hàn Trúc, vào hôm giao thừa tôi đã mua một chồng pháo hoa cầm tay.



Không thể từ chối, Lục Hàn Trúc bị tôi kéo đến rừng trúc trong công viên để chơi pháo hoa.



Khi đó tôi còn nói với Lục Hàn Trúc, tại không gian tối đen trong rừng trúc khiến bầu không khí càng thêm lãng mạn.



Tôi còn nghĩ đến lúc thời điểm tới, tôi sẽ hôn Lục Hàn Trúc.



Kết quả là tôi suýt chút nữa đốt cả rừng của người ta luôn rồi, cuối cùng may mà bác bảo vệ đến mới kịp thời ngăn chặn.




Sau khi ba mẹ biết chuyện, Lục Hàn Trúc lại chủ động gánh tất cả trách nhiệm, còn bị ba mẹ anh ấy đánh cho một trận.



Khi sực tỉnh, tôi liền lớn tiếng mắng, đôi tình nhân kia bị tôi dọa cho một phen.



Chàng trai kéo tay cô gái vội vàng rời đi.



Vẫn may là xã hội này còn một hiệp sĩ chính nghĩa như tôi, kịp thời ngăn chặn lỗi lầm của hai người họ.



Tôi vỗ vỗ bàn tay, hài lòng mà bước vào tiểu khu.



Trong phòng bảo vệ đột nhiên truyền ra tiếng tranh chấp.



Tiếng khóc lóc của người phụ nữ trong đêm đen vang lên cực kỳ thảm thương.



Tôi cầm bình xịt hơi cay vội vàng xông vào trong.



Bác bảo vệ và vợ mình đang đánh chửi nhau, tôi muốn khuyên một chút thì lại đối diện với cái chai rượu.



Tôi bị đập ngất rồi.



Đúng là làm việc tốt cũng phải tùy từng trường hợp mà.



Khi mở mắt ra lần nữa, trong mũi tôi toàn là mùi thuốc khử trùng, nhưng lọt vào mắt lại không phải bức tường trắng của bệnh viện, mà là chiếc đèn chùm thạch anh lớn, trông có vẻ rất sang trọng.



Cảm giác lạnh lạnh ở chân dọa cho tôi bật dậy, mắt cá chân đeo một chiếc xích sắt ánh bạc. Khung cảnh xung quanh lại càng tinh tế, mỗi một vị trí đều lộ ra cảm giác “tôi có nhiều tiền”.



Tôi nhìn một cái thì liền thấy những bức ảnh treo trên tường bên trái.



Bức nào cũng đều là tôi.



Tôi ở trên lớp, tôi đang ăn cơm,... tôi đang đánh nhau.



Tôi làm việc gì cũng cũng đều có.



5.




Không cần nghĩ cũng biết đây là kiệt tác của ai.



Đúng như dự đoán, giây tiếp theo Lục Hàn Trúc đã đẩy cửa ra và bước vào trong.



Tay anh ấy cầm hộp y tế.



Ở cổ tay của anh ấy, tôi trông thấy chiếc dây buộc tóc bị mất đã lâu của mình.



Chiếc dây buộc tóc vài tệ của tôi và dây xích đáng giá cả trăm vạn của anh ấy chạm vào nhau.



Hiện giờ tôi không có tâm tư xoắn xuýt chuyện dây buộc tóc, chuyện quan trọng là nữ chính - người đáng ra nên ở đây lại biến thành tôi - một nữ phụ bia đỡ đạn.



Trên mắt cá đeo dây xích, chuyện này khiến cho tôi nhục nhã một cách khó hiểu.



Chỉ cần cử động một cái, nó sẽ phát ra tiếng động, khiến cho tôi nghe mà ngứa ngáy hoang mang.



Quan trọng là tên Lục Hàn Trúc này cũng không mặc quần áo cho cẩn thận. Cúc áo sơ mi không được cài tử tế, cơ bụng cứ phơi ra trước mặt tôi.




Làm ơn, tôi là một người không có sức đề kháng với cơ bụng đó!



Lục Hàn Trúc lại còn đeo kính gọng vàng, nhất cử nhất động đều toát ra vẻ cấm dục.



Tôi nuốt nước bọt, di dời ánh mắt rồi chất vấn: “Lục tổng, chúng ta đã chia tay rồi, anh như thế này là phạm pháp đó!”



Lục Hàn Trúc không để ý đến tôi mà ngồi xuống bên giường, túm cánh tay tôi rồi kéo tôi lại gần.



Cả cơ thể tôi bị anh ấy ôm vào lòng, đập vào mắt là cơ bụng cọ xát vào quần áo của anh ấy.



Lục Hàn Trúc giơ tay nhéo hai má tôi rồi xoay trái xoay phải.



Khi thuốc sát trùng chạm vào vết thương, một người không nhịn được đau như tôi kêu lên.



Lục Hàn Trúc như vỗ về mà xoa xoa lưng tôi.



Xin lỗi, như vậy không hề an ủi được tôi, ngược lại còn sỉ nhục tôi rồi đó.



Nếu đã bị giam cầm, vậy tôi nên có phản ứng của một người bị giam cầm nhỉ.



Tôi lập tức duỗi tay đẩy Lục Hàn Trúc ra, như một con khỉ mà chạy tới góc tường, cảnh giác nhìn chằm chằm Lục Hàn Trúc.



Lục Hàn Trúc cũng không tức giận mà dọn đồ trên giường, đứng dậy đặt hộp y tế xuống đất.



“Đường Nhân Nhân, tôi đã từng nói với em rằng, em chính là một người không có trái tim chưa. Tại sao có được tôi rồi lại muốn vứt bỏ! Chẳng lẽ tôi là hòn đá kê chân của em sao?”



*đá kê chân: trong trường hợp này là thứ dùng để lợi dụng rồi vứt bỏ.



Lục Hàn Trúc lộ ra nét mặt bị tổn thương, bàn tay buông thõng bên người từ từ nắm thành quyền.



Câu hỏi của anh ấy tôi không có cách nào đáp lại, tôi quả thật đã lợi dụng anh ấy.



Nhưng thời điểm đó tôi cũng thích anh ấy thật lòng.



Chỉ là cuối cùng, anh ấy vẫn sẽ theo như tình tiết mà thích nữ chính.



Tôi không thể chấp nhận được.



Tôi không thèm làm bia đỡ đạn đâu, so với tự rước nhục nhã thì tôi thà tự mình rời đi.



Thấy tôi trầm mặc lúc lâu, Lục Hàn Trúc cho rằng tôi chẳng thèm nói chuyện với anh, cho nên sắc mặt anh ấy liền trở nên u ám.



Anh ấy hung hăng đi tới túm lấy cổ tay tôi rồi kéo tôi dậy. “Đường Âm Âm, muốn rời đi thì quỳ xuống cầu xin tôi đi!”



Giây tiếp theo, “bịch” một cái, tôi đã quỳ xuống bên chân anh ấy rồi.



Lục Hàn Trúc ngay tức khắc ngẩn người.



Tôi chẳng phải là nữ chính, tôi chẳng có chút tôn nghiêm nào mà nói: “Lục tổng, tôi cũng đã quỳ rồi, có phải ngài nên tuân thủ lời hứa để tôi đi không.”



Lục Hàn Trúc lại kéo tôi dậy lần nữa.



Anh ấy áp tôi vào một góc, ngón tay vuốt v e sau lưng tôi: “Em nhìn tôi có giống như người sẽ giữ lời hứa không?”