Tối Hậu Nhất Căn Cốt Đầu

Chương 58: Tình yêu chân thành (05)






Giản Mạc chỉ cảm thấy như mình vừa trải qua lễ rửa tội, rõ ràng là đầu đau đến nổ tung nhưng vì sao thân thể lại cảm thụ được hai cảm giác khác nhau đến vậy?

Trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh mẹ Giản nằm trong máu, từ nhiều góc nhìn khác nhau, mỗi góc nhìn đều vô cùng chi tiết. Mẹ Giản ngã trong vũng máu, còn bên cạnh chính là Giản Mạc đầy nước mắt đang quỳ gối. Dường như vì khóc quá lâu, ánh mắt của Giản Mạc không có tiêu cự, giống như tượng gỗ, không nhúc nhích, chỉ máy móc lắc lư thi thể của mẹ Giản, muốn nhìn thấy một chút phản ứng của bà.

Nhìn cảnh tượng như vậy, một Giản Mạc mới mười mấy tuổi chỉ muốn chạy trốn, trốn càng xa càng tốt. Rất nhanh, hình ảnh này đã biến mất, còn lại chính là bóng tối vô tận. Trong bóng tối, Giản Mạc muốn chạy trốn, nơi này quá tối, quá mờ ảo, thế giới không có mẹ sẽ đen tối như vậy sao? Tiểu Giản Mạc không ngừng chạy thật nhanh trong bóng tối, không ngừng. Rốt cuộc chạy đến mệt, đặt mông ngã ngồi trên mặt đất, nước mắt thi nhau trượt dài trên mặt.

Từng giọt nước mắt rơi xuống, Tiểu Giản Mạc vùi đầu vào gối, ở trong bóng đêm an tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng khóc thút thít. Cũng không biết qua bao lâu, một giọng nói tiến vào đầu Giản Mạc, nói rằng Giản Mạc phải dũng cảm đối mặt tất cả khổ nạn, bởi vì luôn có người đó ở đây. Từng đợt tiếng nói vang lên, để cho Tiểu Giản Mạc phải dũng cảm đối mặt, muốn vượt qua chướng ngại vật trong lòng.

Hai hình ảnh không ngừng đánh nhau trong đầu Giản Mạc, một là hình ảnh mẹ Giản nằm trong máu, là Tiểu Giản Mạc không ngừng chạy trong đêm đen, một là tiếng nói khích lệ vang lên như gõ trong đầu Giản Mạc, Giản Mạc cảm thấy đầu óc quay cuồng đến không chịu nổi. Không nhịn được mà cắn lấy môi của mình, cho dù cắn đến chảy máu, cảm giác khoang miệng đầy máu tanh thì Giản Mạc cũng không quan tâm. Loại đau đớn thể xác này dường như có hiệu quả, khiến cho đầu của Giản Mạc bớt đau đi một chút.

Ngay lúc sắp tan rã giữa hai thế giới, đột nhiên một cỗ ấm áp đánh úp về phía Giản Mạc, sau đó liền nghe được một giọng nói quen thuộc. Giọng nói thân quen kia, giống như ngày nào cũng trầm thấp bên tai mình, cũng giống như mình vẫn luôn truy tìm nó, cũng giống như âm thanh vừa mới khích lệ mình. Giọng nói đó như tiếng hoàng oanh ca hát, khiến cho người nghe thấy thoải mái, dần dần, giọng nói đó thay đổi, không còn êm ái, trở nên cực kì bi thường thống khổ. Là ai? Là ai đang khóc?

Muốn nghe rõ giọng nói đó, nhưng chỉ khiến Giản Mạc càng thêm đau đớn, hi vọng rơi vào khoảng không, mí mắt rất nặng, muốn mở ra nhưng hữu tâm vô lực.

Cho đến khi trên môi bị mềm mại bao trùm, mùi vị quen thuộc đó lập tức thấm vào lục phủ ngũ tạng của Giản Mạc. Là Hi Lương sao? Mùi hương này là của Hi Lương, bao nhiêu lần bị mùi hương này quấn quýt, Giản Mạc sao có thể nhớ nhầm. Lúc đôi môi ấy đặt lên, Giản Mạc nếm ra được vị đắng, vị đắng đó thay thế mùi máu tanh trong miệng, Giản Mạc không tự chủ được mà nhíu mày.

Cơ thể bị ôm chặt, ôm đến phát đau, nhưng trong cái ôm chặt chẽ đó lại cảm nhận được ấm áp, không sai, là ấm áp. Đối với Giản Mạc mà nói, lồng ngực ấm áp này đáng quý biết bao, từ khi mẹ qua đời, đã bao lâu rồi chưa được cảm nhận?

Có lẽ Giản Mạc biết Mộc Hi Lương đang lo lắng cho mình, cũng có thể ý thức của Giản Mạc sắp thanh tỉnh, hoặc cũng có thể tiếng khóc sụt sùi trầm thấp của Mộc Hi Lương khiến cô đau lòng, tóm lại là lúc Mộc Hi Lương vừa rơi lệ vừa liếm môi của Giản Mạc thì Giản Mạc giãy dụa hé mở đôi mắt nặng trĩu của mình.

Đập vào mắt là gương mặt lo lắng của Mộc Hi Lương, hai mắt nhắm nghiền, trên mặt còn dính nước mắt, môi và môi đang chạm vào nhau. Mộc Hi Lương lộ ra vẻ mặt dè dặt, sợ Giản Mạc lại cắn bị thương chính mình nên chỉ có thể chậm rãi dẫn dắt cô.

Nếu Giản Mạc không nhìn nhầm thì trong đôi mắt đóng chặt kia hiện lên từng ánh lệ quang, lòng Giản Mạc ngẩn ngơ, cô gái vẫn luôn luôn kiên cường này đang khóc vì mình sao?

Nhìn nước mắt của cô gái trước mặt, Giản Mạc cố gắng vứt hết những thứ ngổn ngang trong đầu ra, chỉ lăng lăng nhìn chằm chằm Mộc Hi Lương. Giọng nói quen thuộc trong mộng có phải là của cô gái trước mặt này? Lo lắng cho mình, rơi lệ vì mình?

Nhớ đến cơn ác mộng đáng sợ kia, thân mình Giản Mạc liền run lên, nhưng bởi vì cảm nhận được ấm áp từ cái ôm chặt của Mộc Hi Lương mà những cảnh tượng đáng sợ trong mộng cũng dần tan biến, đêm tối cũng dần sáng rõ. Có lẽ là vì có cô ấy ở bên cạnh mình đi.

"Đừng khóc.... Tôi không sao." Giọng nói hơi khàn khàn, Giản Mạc nhíu mày, từ lúc nào mà mình trở nên yếu ớt đến vậy? Nếu bây giờ không phải đang ở trong đồn cảnh sát, tình cảnh của mình có phải rất nguy hiểm hay không?

"Cô tỉnh rồi? Cô hù chết tôi đó. Thật sự không có chuyện gì?"

Mộc Hi Lương kinh ngạc vui mừng nhìn Giản Mạc lúc này, chỉ cảm thấy lúc này Giản Mạc chẳng còn chút khí thế nào, mặt mũi trắng bệch, trong mắt đã khôi phục thần sắc mình quen thuộc, mặc dù có chút nhu nhược, không còn kiên cường như trước.

Vừa kinh vừa hỉ, khiến cho đôi mắt ửng đỏ của Mộc Hi Lương sinh động hẳn lên, nghe tiếng nói của Giản Mạc, nàng vươn tay lau nước mắt trên mặt mình, sau đó không yên lòng mà sờ loạn trên người Giản Mạc một trận, tựa như muốn kiểm tra lời của cô. Sau đó, nhớ đến hành động này của mình có chút thô lỗ, không khỏi lúng túng một trận. Trên người Giản Mạc không bị thương, tại sao mình lại xung động mà sờ soạng Giản Mạc như thế chứ? Chẳng qua cũng nhanh chóng trấn định lại, dù sao sau này cũng phải sờ, coi như hôm nay là phúc lợi đi.

"Ừm, tôi không sao." Nhìn Mộc Hi Lương gấp gáp như vậy, Giản Mạc đột nhiên bật cười, hoàn toàn quên mất một giây trước mình còn chật vật không chịu nổi, cũng không thèm để ý Mộc Hi Lương "động thủ" với mình, nhẹ nhàng kéo Mộc Hi Lương ôm vào lòng, ôn nhu chân thành. Lời nói ra tuy có chút khàn khàn nhưng ngược lại khiến người ta cảm giác được có chút cảm tính trong đó.

Mộc Hi Lương thuận thế ngã xuống lồng ngực Giản Mạc, nghe tiếng tim đập hữu lực của cô, tâm tình từ lúc gõ cửa không có ai trả lời, sau đó nhìn thấy Giản Mạc té ngã trên mặt đất, cuối cùng lại nhìn cô cắn môi đến trắng bệch đã dần dần khôi phục lại như thường.

Hai người không ý thức được tư thế bây giờ có bao nhiêu dụ người nghĩ bậy, hai cô gái tóc dài nằm dài trên mặt đất phòng làm việc, hơn nữa còn tựa sát vào nhau, người khác nhìn thấy không biết có thể không nghi ngờ quan hệ của hai người họ được không nhỉ?

Giống như chỉ một lúc, lại giống như đã rất lâu, rốt cuộc hai người cũng ý thức được tình cảnh bây giờ, có chút lúng túng.

Lúng túng thì lúng thúng, nhưng chả có ai muốn buông nhau ra, một người là vì lo lắng, một người là trong lòng còn kinh sợ.

"Cô vừa mới hôn tôi." Giản Mạc còn không quên chuyện lúc nãy, có chút nhớ nhung muốn dời đi sự chú ý của cả hai.

"Ừm." Mộc Hi Lương đáp lời hết sức bình tĩnh, thật giống như đang xem thường lời của Giản Mạc.

"Hm.... Nhưng đó là nụ hôn đầu của tôi." Giản Mạc xấu hổ nhỏ giọng lầm bầm, âm lượng cực thấp, gương mặt tái nhợt có chút ửng đỏ, dáng vẻ này của Giản Mạc thật đúng là..... quá đáng yêu.

Cho dù giọng nói của Giản Mạc rất nhỏ nhưng vẫn lọt vào tai Mộc Hi Lương, nàng rất muốn trợn mắt nói một câu, nụ hôn đầu của cậu đã cho mình vào một buổi sáng sớm của rất nhiều năm trước rồi có biết không. Chẳng qua nhìn sắc mặt mất tự nhiên của cô thì đành phải giấu những lời này vào lòng, ừm, coi như đây là nụ hôn đầu từ sau khi chúng ta gặp lại đi.

"Cô.... Lúc nãy làm sao vậy?" Cố ý làm bộ như không nghe câu nói nhỏ của Giản Mạc, lảng tránh sang chuyện khác.

Nhớ đến tình cảnh khi nãy, Mộc Hi Lương vẫn cảm thấy không an tâm về Giản Mạc. Bây giờ nhớ lại còn thấy sợ hãi trong lòng, sáng sớm nay lúc gặp vẫn còn rất tốt, không ngờ chỉ mới vài tiếng đồng hồ thì đã thành một người vô lực té ngã trên mặt đất.

"...... Không có gì." Không phải Giản Mạc không muốn nói, mà là bây giờ không thể nói, tận mắt nhìn thấy mẹ mình nằm trong vũng máu, bây giờ nhớ lại vẫn còn thấy sợ hãi, Giản Mạc không có tâm tư đi diễn tả, nên chỉ có thể né tránh.

"Chúng ta đứng lên trước đi." Mộc Hi Lương đứng dậy khỏi người Giản Mạc, dù trong lòng bất mãn Giản Mạc vẫn giấu diếm nhưng nếu suy nghĩ kĩ một chút, quan hệ bây giờ của hai người nói văn vẻ thì là khuê mật, còn tả thực thì chỉ là quan hệ tốt hơn bạn bè bình thường một chút, có chút vi diệu hơn ngươi khác là cả hai đã hôn nhau rồi mà thôi.

"Ừm."

Hai người yên lặng đứng dậy, lựa chọn làm ngơ chuyện khi nãy ôm nhau rồi hôn nhau, phần ai tự người nấy chỉnh sửa vỗ bụi trên quần áo.

"Hi Lương đến tìm tôi có chuyện gì à?" Lúc Giản Mạc đứng lên thì nhìn thấy bộ hồ sơ nằm trên bàn, nhớ đến tình huống khi nãy của mình, chân mày nhíu chặt, cứ tưởng chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến mình, nhưng bây giờ nhìn lại thì..... Haizz, Giản Mạc không biết làm sao với tình huống tồi tệ của mình, nếu lần sau phát tác thì còn có thể may mắn như bây giờ không?

Lần sau, Mộc Hi Lương có còn ở bên cạnh mình hay không?

"Không có gì, chỉ muốn đến xem thử một chút, sợ cô nhàm chán." Mộc Hi Lương mới không thừa nhận mình là vì muốn trêu chọc Giản Mạc nên mới đến, thế nhưng nếu không phải mình nảy sinh tâm tư như vậy thì không biết tình huống của Giản Mạc lúc này sẽ tệ hơn, hay là?

Mộc Hi Lương thật không dám tưởng tượng tình cảnh đó của Giản Mạc, rồi lại nhìn dáng vẻ hoàn toàn không muốn nói của cô, trong lòng Mộc Hi Lương như bị thứ gì đó chặn lại, trên mặt cũng bày ra biểu cảm tê liệt, như là không thèm để ý đến Giản Mạc.

Không có gì? Chỉ như vậy? Giản Mạc có chút không tin, nhưng mà không nhìn ra gì từ trên mặt của Mộc Hi Lương nên cũng chỉ có thể bỏ qua.

"Được rồi, thật ra là muốn nói chiều nay tôi định tan ca sớm rồi đi gặp Susen, hỏi cô thử có muốn đi cùng hay không." Mộc Hi Lương chỉ biết hiệu suất làm việc của Susen rất cao nhưng không ngờ lai cao đến vậy. Tối hôm qua vừa mới giao phó thì hôm nay đã có tin tức, còn gọi điện thoại bảo nàng tự đến lấy tài liệu về.

Susen? Nhắc đến Susen thì lại nhớ đến Cố Ngôn Sương và quan hệ của hai người họ, Giản Mạc rất muốn hỏi nếu mình đến thì có quấy rầy hai người kia không?

"Quan hệ của cô và cô ấy rất tốt?" Từ khi quen biết Mộc Hi Lương đến giờ thì chỉ thấy Mộc Hi Lương thường xuyên liên lạc với mỗi một mình Susen.

"Ừm, cậu ấy giúp tôi rất nhiều." Trong lời này mang theo chút cảm kích, ở những năm tháng thất hồn lạc phách đó, Susen đã giúp đỡ Mộc Hi Lương rất nhiều.

"À..."

"Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi."

"Không đi, tôi còn có chuyện cần làm." Nhớ đến những ảnh hưởng của chuyện này với mình, Giản Mạc bất giác nhíu mày. Xem ra bên cảnh sát không thể cung cấp thêm đầu mối gì rồi, chỉ có thể đi tìm ông ấy thôi.

"Vậy cũng được." Nhìn chằm chằm Giản Mạc hồi lâu Mộc Hi Lương mới lên tiếng.

- ----------

Hai đứa nó làm tôi tụt mood quá các ông ạ, tôi cứ tưởng chúng nó ôm hôn này kia rồi sẽ được nước mà tỏ tình luôn, nhưng không, đời méo như là mơ, và tác giả đích thực là mẹ ghẻ của con dân độc giả chúng ta, đầu gỗ vẫn là đầu gỗ, ngạo kiều vẫn cứ ngạo kiều =.= Tôi sắp nổi điên với hai con người này rồi, còn bắt tôi chờ đến niên đại nào nữa đây hả???