Cuộc hẹn với Susen là buổi chiều, dĩ nhiên Mộc Hi Lương sẽ bồi Giản Mạc ăn cơm trưa rồi mới đi gặp Susen. Trong lúc ăn cơm, cũng bởi vì nụ hôn không được tự nhiên ban nãy mà hai người đều có chút quấn quýt. Không khí lúc ăn cơm cũng rất yên lặng, không giống như trước đây, lúc thì nói chuyện phiếm, lúc thì mỉm cười. Cũng có thể là bởi vì cả hai đều có tâm sự, nên mới mượn sự lúng túng này để yên lặng.
Sau khi ăn trưa xong liền tách nhau ra, Giản Mạc trở về phòng làm việc, còn Mộc Hi Lương thì đến địa điểm đã hẹn Susen.
"Ui chao~, tên ngốc nhà cậu không đi cùng cậu hả?" Mộc Hi Lương là người tuân thủ thời gian nghiêm ngặt, cho nên không nhanh không chậm vừa vặn đúng giờ đến nơi mà Susen hẹn.
Nơi này là một quán cafe ấm cúng, hai người cũng từng đến quán đây vài lần, cũng được coi là quán quen. Đối với chuyện chọn nơi gặp mặt nhau, Mộc Hi Lương và Susen vẫn tương đối có sự nhất trí cao. Tỷ như vị trí đặc biệt, chỗ ngồi cũng vậy, không tình nguyện đổi một nơi khác. Mộc Hi Lương vừa vào quán cafe thì đã nhìn thấy Susen ở chỗ ngồi quen thuộc, bên cạnh còn có Cố Ngôn Sương đang yên lặng không nói tiếng nào.
Trước khi Mộc Hi Lương đến, đây là một đôi tình nhân dính nhau như keo, nói trắng ra chính là Susen dính lấy Cố Ngôn Sương. Chuyện khiến Susen buồn bực chính là rõ ràng là Cố Ngôn Sương theo đuổi mình, thế nhưng bây giờ chuyện gì mình cũng phải nghe theo lời Cố Ngôn Sương. Rõ ràng trước đây Cố Ngôn Sương không hề có bộ dạng giả vờ lạnh lùng mà là tương đối nhiệt tình, nhưng Cố Ngôn Sương bây giờ thỉnh thoảng sẽ hơi lạnh lùng cường quyền, khiến cho Susen khá phiền não.
Mộc Hi Lương xa xa đã nhìn thấy Susen đang bám theo Cố Ngôn Sương đòi người kia đút thức ăn. Mộc Hi Lương mặt đầy hắc tuyến đi về phía bọn họ, bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Susen, hai cái người này ở chỗ nào cũng có thể khoe ân ái!
Mộc Hi Lương vừa xuất hiện thì Susen đã nhanh mắt phát hiện, đợi đến khi Mộc Hi Lương đi vào thì lại không nhìn thấy Madam Giản im lìm không được tự nhiên kia, Susen không chỉ nhạo báng Mộc Hi Lương mà còn không thèm để tâm vẻ mặt hắc tuyến mà nàng dành cho mình.
"Ừm, cô ấy.... Có chút chuyện." Nhớ đến tình cảnh ban nãy, Mộc Hi Lương không tự chủ mà nhíu mày.
Rốt cuộc Tiểu Mạc đã xảy ra chuyện gì? Từ lúc bắt đầu tiếp xúc với Giản Mạc thì chưa bao giờ nhìn thấy Giản Mạc xuất hiện tình trạng như hôm nay, có phải là có liên quan đến phần hồ sơ trên bàn hay không?
"Tiểu thư, cô muốn dùng gì?" Mộc Hi Lương vừa ngồi xuống thì nhân viên phục vụ đã cầm menu đi đến.
"Cafe." Mộc Hi Lương cũng không thèm nhìn menu.
"Vâng, xin chờ một chút."
"Thế nào?" Thấy nhân viên phục vụ đi rồi, nhìn Mộc Hi Lương nhíu mày, Susen mau chóng hỏi, lo lắng hai người này xảy ra chuyện gì không hay.
"Không biết, cô ấy chưa nói." Mộc Hi Lương lắc đầu một cái, biểu tình tỏ ra có chút không biết nên làm sao.
Mặc dù rất lo lắng tình trạng của Giản Mạc nhưng Giản Mạc không nói, Mộc Hi Lương cũng không tiện đi hỏi, chỉ có thể giấu trong lòng, tự mình quấn quýt.
"Đúng rồi, tài liệu cậu nói đâu?" Nếu Giản Mạc không nói, Mộc Hi Lương chỉ có thể dùng cách của mình để biết được tình trạng của cô.
"Đây, những thứ này là của mười năm về trước, tài liệu không được đầy đủ, cũng không biết có trợ giúp gì cho cậu không. Chẳng qua đứa trẻ nhà cậu là người thế nào vậy, có rất nhiều tài liệu không thể điều tra được, chỗ dựa rất vững chắc?" Susen đặt kiện tài liệu lên bàn, nghi ngờ hỏi Mộc Hi Lương.
"Không biết." Rất ít khi nghe Giản Mạc nhắc đến chuyện trong nhà, cho dù có nói thì nhiều nhất cũng là về mẹ của cô, còn chuyện cụ thể trong nhà thì rất ít khi nói đến. Bây giờ Susen nói như vậy, Mộc Hi Lương cũng không định hỏi đến những chuyện liên quan đến nhà Giản Mạc, người nàng yêu là Giản Mạc, không liên quan gì đến gia đình của cô. Mặc kệ thân thế của cô ra sao, Mộc Hi Lương tin tưởng mình có thể ứng phó được.
Từ trước đến nay, ở trong lòng Mộc Hi Lương, Giản Mạc luôn là người quan trọng nhất.
"Mười năm trước Giản Mạc và mẹ của cô ấy đụng phải một cuộc ác đấu hắc bang, lúc đó toàn bộ mọi người có mặt ở hiện trường đều chết, chỉ còn lại một mình Giản Mạc cả người đầy máu, ánh mắt đờ đẫn, còn mẹ Giản cũng mất mạng trong sự kiện lần đó." Susen vừa nói vừa cẩn thận nhìn phản ứng của Mộc Hi Lương, sợ bạn tốt của mình có phản ứng quá khích.
Gia đình Susen cũng coi như có chút thế lực, muốn lấy được phần tài liệu này cũng không khó khăn lắm. Lúc Susen nhận được thì liền nhìn nội dung bên trong, dù sao sống chung với Mộc Hi Lương lâu như vậy, đối với tình huống của Giản Mạc, Susen cũng muốn hiểu rõ đôi chút.
Mà Cố Ngôn Sương ngồi một bên nghe Susen nói thì cũng không tự chủ mà đưa mắt nhìn Mộc Hi Lương. Thời gian quen biết với Mộc Hi Lương cũng không coi là ngắn, bởi vì Mộc Hi Lương có quan hệ rất tốt với đứa nhỏ nhà mình, Cố Ngôn Sương cũng rất yêu thích nàng, cũng hi vọng nàng sớm tìm được hạnh phúc.
Nghe được những lời này của Susen, bàn tay đang lật văn kiện của Mộc Hi Lương hơi khựng lại, sau đó tiếp tục lật xem. Nội dung của văn kiện mặc dù không nhiều nhưng cũng ghi chép tương đối cặn kẽ tình trạng của Giản Mạc vào mười năm trước, hơn nữa còn có kèm theo hình ảnh. Ngay khi Mộc Hi Lương nhìn thấy Giản Mạc trong hình, bỗng nhiên rất muốn xông qua ôm đứa bé kia vào lòng, an ủi một phen. Bóng lưng gầy yếu như vậy, không thể giúp gì cho Giản Mạc, trong lòng Mộc Hi Lương vô cùng khó chịu, đau đớn từng cơn.
Mặc dù hình chụp không được rõ ràng nhưng Mộc Hi Lương vẫn có thể cảm nhận được bi thương khi đó của Giản Mạc.
Năm đó Giản Mạc mới mười bảy tuổi, không có lạnh lùng như Giản Mạc bây giờ, Giản Mạc năm đó đối với chuyện gì cũng tràn đầy nhiệt tình, cho dù không ngọt miệng, không chủ động kết bạn với người khác nhưng mà Giản Mạc lúc đó vẫn khiến người ta cảm thấy rất đáng yêu.
Tiểu Mạc khi đó tận mắt nhìn thấy mẹ Giản ngã trong vũng máu, Tiểu Mạc còn nhỏ như vậy thì sao có thể chịu nổi? Mộc Hi Lương buồn bực, đối với chính mình. Nếu lúc ấy nàng có thể ở bên cạnh Giản Mạc, có phải Giản Mạc sẽ không trở nên giống như bây giờ? Có phải Giản Mạc có thể vui vẻ hơn một chút?
"Có phải Giản Mạc không chịu nổi đả kích này nên mới mất trí nhớ không nhỉ?" Cố Ngôn Sương suy đoán, năm đó mới mười bảy tuổi, nói thế nào thì cũng chỉ là một đứa trẻ, làm sao có thể chịu nổi? Cho dù là người lớn thì cũng không chịu được đả kích này mà ngất xỉu, chứ đừng nói đến một Giản Mạc mới mười bảy tuổi cứ quỳ trong vũng máu. Cố Ngôn Sương nghĩ đến đây thì không khỏi cau mày.
"Sương Sương nói không sai, sau đó Giản Mạc giống như biến thành người khác, hơn nữa nếu như khi đó Giản Mạc còn nhớ Lany thì nhất định sẽ quay về tìm cậu ấy, vì sao khi đó cô ấy lại không đi tìm? Từ đó về sau, tính tình của Giản Mạc liền trở nên lạnh lùng, phòng bị, cao ngạo, không còn là đứa trẻ đáng yêu như ánh mặt trời năm đó nữa. Sau đó Giản Mạc liền dự thi vào học viện cảnh sát Hương Cảng, đạt được nhiều thành tích ưu tú, nhiều lần được học viện công nhận, ngoại trừ làm người lạnh lùng thì thành thích mọi mặt đều không tệ, sau khi tốt nghiệp thì trực tiếp đến làm việc ở tổ trọng án Tây Cửu Long." Susen làm nghề nghiên cứu, lúc nhận được phần tài liệu này thì đã bắt đầu phân tích đại khái về con người Giản Mạc. Giản Mạc xuất hiện tình huống như vậy, là vì đả kích lúc đó đã tạo thành ảnh hưởng tâm lý, trực tiếp khiến Giản Mạc thay đổi tình tình.
Tài liệu về Giản Mạc cũng không phải khó tìm lắm, ít nhất từ lúc còn nhỏ đến lúc đi học, những biểu hiện trong trường đều có thể điều tra được, thế nhưng về gia thế của Giản Mạc thì rất khó, chỉ biết cha của Giản Mạc là một người giàu có ở Hương Cảng, những điểm khác thì không hề biết được, ngay cả tên cũng không điều tra ra, đây là một điểm vô cùng khả nghi.
Đối với những lời của Cố Ngôn Sương và Susen, Mộc Hi Lương chỉ nghe chứ không phát biểu ý kiến, bởi vì lòng nàng bây giờ đang phiên giang đảo hải.
"Lany, cậu không sao chứ?" Susen và Cố Ngôn Sương bốn mắt nhìn nhau, lo lắng hỏi.
Phản ứng này của Mộc Hi Lương thật quá không bình thường. Người bình thường sau khi nhìn thấy những thứ này không phải là lập tức chạy đi tìm người kia rồi an ủi hay gì gì đó sao? Hoặc là khóc một chút a, nhưng phản ứng của Mộc Hi Lương lại quá.... bình tĩnh đi.
"Cafe đây ạ, mời quý khách dùng." Nhân viên phục vụ đi đến cắt đứt bầu không khí kì quái.
"Tôi không sao, trước đây Tiểu Mạc nói muốn khôi phục trí nhớ, muốn lợi dụng thuật thôi miên để hồi phục kí ức, trong lòng tôi tràn đầy vui mừng muốn để Tiểu Mạc nhớ lại tất cả. Như vậy thì có thể nhớ lại những kí ức trước kia của tôi và cô ấy, nhưng mà sau khi nhìn thấy những tài liệu này... tôi... tôi hi vọng Tiểu Mạc được vui vẻ, cho dù bây giờ cô ấy lạnh lùng, nhưng tôi tin mình có thể chậm rãi hòa tan cô ấy, ít nhất từ khi có tôi ở nơi này, Tiểu Mạc đã thay đổi, cho nên.... Tôi không muốn để Tiểu Mạc nhớ lại nữa, tôi như vậy có phải là rất ích kỉ không?"
Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Mộc Hi Lương mới chậm rãi nói ra suy nghĩ trong lòng. Chỉ trong một quãng thời gian ngắn ngủi mà Mộc Hi Lương đã suy xét rất nhiều thứ, nhớ lại tình huống ban nãy của Giản Mạc ở phòng làm việc, Mộc Hi Lương càng không muốn để cô phục hồi trí nhớ. Mặc dù có chút ích kỉ, nhưng Mộc Hi Lương thật sự không muốn Giản Mạc lại phải trải qua thống khổ một lần nữa.
Giản Mạc như vậy khiến cho Mộc Hi Lương đau lòng, chua xót.
Câu nói sau cùng, Mộc Hi Lương đang giãy dụa, trong giọng nói lộ ra sự bất lực không biết nên làm sao.
"Mặc kệ cậu quyết định thế nào, tôi và Ngôn Ngôn đều ủng hộ cậu, nếu như có một ngày cậu nghĩ thông suốt rồi, Giản Mạc cũng đã chuẩn bị kĩ lưỡng, có lẽ cậu có thể tìm tôi đến hỗ trợ. Trước đây không lâu tôi có nghiên cứu ra một phương pháp, nó có thể mở ra những kí ức mà người ta đã phong tỏa, nhìn thấy tầng sâu nhất, chẳng qua mới đang trong giai đoạn nghiên cứu ban đầu, có hiệu quả hay không thì cần phải chờ nghiên cứu thêm."
"Ừm." Đối với Susen, ngoại trừ cảm kích vẫn chỉ là cảm kích, hiểu được tính cách của Susen, người này ngạo kiều sẽ không nhận lời cảm ơn, Mộc Hi Lương cũng chỉ có thể giấu những lời này trong lòng.
"Đúng rồi, không lâu nữa tôi và Ngôn Ngôn muốn ra ngoài đi chơi một chuyến, không có ở Hương Cảng. Lany có chuyện gì thì nhớ gọi điện cho tôi nha." Có lẽ cảm thấy bầu không khí bây giờ rất bi thương, Susen nói lời này một phần là gây bất ngờ cho Cố Ngôn Sương, một phần là muốn dời đề tài cho Mộc Hi Lương. Tưởng tượng đến những ngọt ngào khi đi du lịch, khóe miệng Susen vung lên nụ cười đắc ý, ánh mắt nhìn Cố Ngôn Sương cũng bỉ ổi vô cùng, chậc chậc.
Cố Ngôn Sương nhìn thấy ánh mắt của Susen, bất đắc dĩ trợn mắt, không cần nghĩ cũng biết trong đầu người này đang nghĩ những chuyện không lành mạnh.
"Ừm, tôi nghĩ tôi sẽ không vô duyên đến nỗi quấy rầy nhã hứng của hai người đâu, đúng không ~" Nếu Susen đã muốn chuyển đề tài thì Mộc Hi Lương cũng phối hợp, đè xuống tâm tình bất an trong lòng. Trong miệng thì nhạo báng Susen nhưng ánh mắt thì nhìn về phía Cố Ngôn Sương.
Mộc Hi Lương thật sự không muốn nói với Susen rằng, vẻ mặt ti tiện cùng nụ cười bỉ ổi của cô thật sự khiến cho người ta hoảng sợ.
"Ừm, sẽ." Susen không nhìn thấy biểu tình của Mộc Hi Lương và người yêu, vẫn còn đang đắm mình trong trí tưởng tượng phong phú.
Mà Mộc Hi Lương và Susen nhìn nhau cười một tiếng, lắc đầu chán nản với Susen.
Bên này là buổi gặp mặt hòa hợp của Mộc Hi Lương cùng Susen và Cố Ngôn Sương, nhưng Giản Mạc ở trong phòng làm việc thì không như vậy. Chuyện lúc nãy vẫn bám theo Giản Mạc, khiến cô ngồi ngẩn người trong phòng làm việc.
Nhìn chằm chằm phần hồ sơ trên bàn, nhớ đến tình huống ban nãy, Giản Mạc do dự, vẫn luôn cho rằng mình là người dũng cảm, có thể chịu đựng bất kì thất bại nào, nhưng không ngờ chuyện này lại làm tín niệm của cô phải sụp đổ.
Thật ra bất kì ai trải qua những thống khổ đó thì cũng sẽ lựa chọn trốn tránh, tuyến phòng bị được xây dựng trong lòng cũng không dễ dàng bị công phá như vậy. Những phản ứng này của Giản Mạc cũng rất bình thường, cho dù là người bền bỉ cao ngạo đến đâu, cũng sẽ có lúc không muốn đối mặt với trốn tránh.
Cả buổi chiều Giản Mạc ngẩn người trầm tư trong quá khứ, suy nghĩ rất nhiều, ban đầu là hình ảnh của mẹ Giản trong vũng máu, sau đó là sự hèn yếu của bản thân, cuối cùng là nụ hôn mềm mại thơm ngát của Mộc Hi Lương.
Nhìn đồng hồ thì thấy đã sắp đến giờ tan ca, Giản Mạc định gọi cho Mộc Hi Lương để hẹn ăn tối chung, nhưng mà nhớ lại lúc này Mộc Hi Lương có lẽ đang ở chỗ của hai người Susen, bàn tay đang cầm điện thoại hơi khựng lại, thở dài một tiếng, cất điện thoại đi, chuẩn bị về nhà.
Xem ra hôm nay phải về nhà một mình, ăn cơm một mình rồi.