Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tôi Kế Thừa Tứ Hợp Viện Nấu Ăn Siêu Ngon

Chương 138




Khách đến ăn cảm thấy như vậy cũng ổn, trước kia buổi trưa qua đây chỉ có thể ăn đồ ăn được bày sẵn, bây giờ còn được chọn món, muốn ăn gì thì mới bắt đầu làm.

Vừa nghe thấy chị Linh nói buổi trưa cũng bày quầy hàng, Thời Nhiễm đã lắc đầu.

“Bây giờ đã là tháng 6 rồi, thời tiết sắp nóng lên. Buổi trưa muốn bày quầy hàng cũng không bày được đâu.”

Người đụng chút là ra mồ hôi, đồ ăn có ngon đi chăng nữa cũng nuốt không nổi.

Mục Phi đứng kế bên muốn nói lại thôi.

Chị Linh nhìn cậu ta, cậu thiếu niên này tuy miệng có hơi thẳng tính một chút nhưng cái nết thì cũng không xấu. Từ khi cậu ta đến, thời gian xử lý nguyên liệu nấu ăn của Thời Nhiễm đã giảm đi không ít, mấy chuyện làm cá giết gà giết vịt này cũng quăng cho Mục Phi đi xử lý. Cậu ta còn giúp cô bê một số đồ, cũng là người chăm chỉ.

Sau khi thân quen hơn, mấy nhân viên có tính cách khác nhau cũng cùng chung sống với nhau rất tốt.

Chỉ cần Mục Phi không mở miệng thì sẽ là nhân viên tuyệt nhất trong lòng Thời Nhiễm.

Mà chị Linh tuy là lao động phổ thông nhưng dù làm bất cứ chuyện gì cũng đều rất vui vẻ, khi Thời Nhiễm bận chị ấy cũng sẽ đưa một ít trà cho cô.

Giống như hôm nay, chính là cuộc họp nhỏ giữa Thời Nhiễm với hai nhân viên này.

Trong nhà ăn đặt hai đĩa hạt dưa Thời Nhiễm tự rang, cộng thêm mỗi người một ly nước ô mai. Nói là họp, thật ra chính là nói chuyện phiếm.

Ý kiến chị Linh đề ra bị Thời Nhiễm bác bỏ nhưng cô ấy cũng không tức giận, ôm Tiểu Nhị nựng một hồi.

Dạo này Trại Linh giống như lãng tử không nhà, anh với hai nhân viên vừa được tuyển vào quán cũng chỉ là kiểu quan hệ đơn giản được Thời Nhiễm giới thiệu gặp mặt.

Chỉ có Tiểu Nhị bây giờ vẫn là chú chó con bụng mỡ đến nỗi có nếp gấp. Thời Nhiễm cũng không cho nó ra ngoài, bình thường đều là nuôi trong sân, đôi khi nó tự lăn ra khỏi bậc cửa, trông ngắn ngắn mập mập, ai thấy cũng muốn ôm.

Mục Phi nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn là để Thời Nhiễm nói.

Thời Nhiễm cúi xuống nhìn, trên màn hình điện thoại của Mục Phi là trang web đánh giá.

Thời Nhiễm hiểu ra: “Quán của chúng ta có đánh giá rồi?”

Chị Linh cúi đầu xuống nhìn, vô cùng vui vẻ: “Cho chị xem với! Cho chị xem với!”

Thấy trên giao diện web đánh giá là hình cửa trước của tứ hợp viện, tên quán là “quán ăn Tứ Hợp Viện”.

Cuối cùng Mục Phi cũng tìm được chỗ trống để chen miệng vào: “Bà chủ, quán của chúng ta tên là quán ăn Tứ Hợp Viện sao?”

Thời Nhiễm đỡ trán: “Không phải”.

Trước đây cô muốn đỡ rách việc nên vẫn luôn không treo bảng hiệu. Nhưng lúc đăng ký địa chỉ kinh doanh, cô đã đặt tên quán rồi.

Tên là “quán ăn Bốn Mùa”.

Thời Nhiễm giải thích: “Lúc chị đặt cái tên này, hoàn toàn là vì cửa tiệm của chúng ta chủ yếu là phục vụ đồ ăn theo mùa.”

Trước lúc đặt tên, Thời Nhiễm đã suy nghĩ đến vấn đề về hướng phát triển của quán ăn nhà mình.

Làm trong ngành ăn uống, trước tiên là phải cân nhắc đến khách và sự đặc sắc. Giống như Toàn Tụ Đức, chủ yếu đánh vào món nổi tiếng nhất trong nhà hàng là vịt quay. Còn có vài quán chuyên làm về các món liên quan đến cá, chuyên làm đồ Chiết Giang, đồ Tương Giang…

*Toàn Tụ Đức: một nhà hàng nổi tiếng ở Trung Quốc.

*Toàn Tụ Đức: một nhà hàng nổi tiếng ở Trung Quốc.

Mà chỗ Thời Nhiễm là món ăn ổn định giá theo mùa.

Thế nên lúc bị hỏi đến tên đăng ký, Thời Nhiễm mới nắm thời cơ đặt nên cái tên quán ăn Bốn Mùa này.

Thời Nhiễm: “Xem ra phải treo cái bảng hiệu ngay trước cửa rồi.”

Thời Nhiễm lập tức lên trang web đánh giá đổi tên mới của nhà mình.

Kết quả là vừa lên đã phát hiện thấy có điều không đúng.

Bởi vì trước đây cô không treo bảng hiệu nên rất nhiều khách không lên đây đánh giá. Nhưng có một số khách là fan trung thành, thế nên đã bỏ công sức tìm ra quán ăn của Thời Nhiễm trong một đống quán khác, sau khi tải ảnh lên còn bấm vào năm ngôi sao sáng lấp lánh.

Trong một đống năm sao, chỉ hai dòng đánh giá kém kia là vô cùng bắt mắt.

Mà nội dung đánh giá kém cũng khiến người ta vô cùng cạn lời.

“Hái Sao Sáng 688: Cái quán rác rưởi gì thế này, ăn xong tôi còn ói một trận. Thức ăn đều là đồ để qua đêm, xào mì thì thêm cả tấn muối, có thể khiến người ta mặn đến chết. Thịt bên trong có mùi ôi thiu, gọi điện thoại cho quán thì không bắt máy, rác rưởi rác rưởi rác rưởi rác rưởi… @¥¥#¥#@”

“Đại Bàng Tấn Công Bầu Trời: Hơ hơ, quán mới mà cũng dám mua đánh giá toàn bộ 5 sao? Lá gan cũng lớn thật.”