Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tôi Kế Thừa Tứ Hợp Viện Nấu Ăn Siêu Ngon

Chương 139




Chị Linh tức không chịu nổi: “Đây là loại người rác rưởi gì thế.”

Tuy rằng cô ấy mới đến đây mấy ngày, nhưng Thời Nhiễm là một người rất chú ý đến độ tươi mới của thực phẩm, cộng thêm có cái tính kén cá chọn canh này của Mục Phi, trong quán ăn đừng nói là thực phẩm để qua đêm, lúc mua đồ ăn mà không tươi mới một tí cũng bỏ luôn.

Mục Phi: “Người thứ nhất hình như đã đánh giá rất nhiều quán ăn rồi.”

Trang web không thể nhìn thấy ai đánh giá bao nhiêu quán nhưng Mục Phi chỉ lướt qua đã nhìn thấy hầu như toàn bộ dưới mấy quán ăn gần đây đều có đánh giá kém để lại từ vị “Hái Sao Sáng 688” này.

Thời Nhiễm cười trừ, cô còn nói gì được nữa? Không phải người cùng ngành thì cũng là người có nghề đánh giá kém được họ thuê về.

“Kệ anh ta đi, chỉ có hai dòng đánh giá kém thì cũng không phải chuyện gì to tát.”

Đợi đến khi bảng hiệu được treo lên, tự nhiên sẽ có khách đánh giá cho năm sao quay trở lại.

Bảng hiệu trong quán được đặt làm theo chiều thẳng đứng, tấm gỗ màu đen cam được quét một lớp dầu, treo ở bên cạnh cửa lớn, bắt mắt lại uy phong, với cả còn rất hợp với phong cách của sân viện.

Thời Nhiễm vừa treo bảng hiệu lên, những khách quen đã chạy đi chấm điểm cho cô như ong vỡ tổ.

Tiểu Mễ và Châu Mẫn cũng như vậy, đổi góc độ chụp một ít ảnh đồ ăn ngon, thêm bộ lọc, chữ hoa, làm cho bức ảnh có chỉn chu như được đăng trên story vậy, đánh giá được viết vừa dài vừa chi tiết.

Mấy người cùng công ty với Đầu Ổ Gà lần lượt đi đăng ký trang web đánh giá, một đống tài khoản mới xông vào phần bình luận, cùng là avatar trống huơ trống hoác, suýt nữa khiến cho bên nền tảng khóa tài khoản vì cho rằng bọn họ là thủy quân đến đẩy bình luận.

*thủy quân: acc clone được mua nhằm mục đích điều hướng dư luận hay để gia tăng số lượng tương tác và bình luận.

*thủy quân: acc clone được mua nhằm mục đích điều hướng dư luận hay để gia tăng số lượng tương tác và bình luận.

Mấy người khác như là Trịnh Duyệt, Ngụy Vân, Phùng Quyên… đều ào ào đáng giá năm sao cho quán ăn của Thời Nhiễm.

Một số lượng lớn năm sao được đánh giá đã trực tiếp làm cho số điểm do đánh giá kém kéo xuống giờ lại được kéo lên lại. Tuy rằng không thể trở về thuần năm sao không có đánh giá kém nhưng số điểm 4.9 cũng đã rất tuyệt rồi.

Khách đến chấm điểm càng nhiều, hai dòng bình luận đó cũng được đẩy lên ngày càng cao.

Miệng của mấy người khách này cũng ghê gớm, ở dưới hai dòng đánh giá kém đó nói đến mức “phun châu nhả ngọc”.

“Đinh Đinh Đang Đang: Thịt ôi thiu hả? Sao tôi lại thấy không phải là thịt bị thiu, là miệng của anh bị thiu mới đúng. Chửi người khác toàn chửi thề, sao bên web còn chưa khóa tài khoản của anh đi vậy?”

“La La La: Vị huynh đài này, tại hạ rảnh rỗi không có chuyện làm nên đi đọc đánh giá của mấy quán gần đây. Tính sơ sơ thôi, tháng trước huynh đã ói ra tổng cộng mười tám lần, vào bệnh bệnh ba lần, tiêu chảy hai mươi lăm lần… Huynh có thể qua chỗ tại hạ đây làm kiểm tra không? Với cái thể chất này của huynh, nói không chừng nuốt một con nhện có thể giăng tơ hành hiệp trượng nghĩa trong đó đấy.”

“Cho Miếng Thịt Đi: Cười ẻ, đây phải gọi là tài năng khác người luôn đó huynh đệ à, đến mức vậy rồi mà ông vẫn không sao, có thể thấy rằng tố chất cơ thể quá đỉnh.”

“Lộc Lộc 789: Đánh giá ở quán ăn mới đều là mua? Bạn ơi, bạn làm người mà cứng nhắc như vậy, nhất định là đang học sửa bàn phím đúng không?”



Tranh chấp tạm thời trên mạng thì không nhắc đến, gần đây Thời Nhiễm đang nghiên cứu làm vài món mới.

Rau lang tươi mới, non, giá rẻ mà ăn lại ngon.

Thời Nhiễm quyết định nhân cơ hội làm một ít bún nước.

Rau lang non và bún cùng nắm tay nhau đi xuống nồi luộc, sau khi vớt lên thì chan thêm một muỗng nước súp gà, phía trên rắc rau hẹ cắt nhỏ, thêm vào cả chút topping đùi gà xắt nhỏ xào.

Chị Linh và Mục Phi ôm lấy tô bún ăn cực kỳ ngon.

Hương thơm của bún len lỏi qua sân bay ra bên ngoài, thu hút một ông lão tóc hoa râm.

Ông lão hít hà mùi hương, thuận theo con đường nhỏ đi đến cầu Kim Định.

Trong lúc ngẩn ngơ còn tự lẩm bẩm: “Mùi vị này…”

Rất lâu rồi ông ấy chưa được ăn.