Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 257




Mặc dù cha mẹ cô đã sử dụng rất nhiều nhưng trong không gian vẫn còn một ngàn ba trăm ký thịt, đây thực sự là một núi thịt lớn.

Toàn bộ số gạo trước đó đã được nấu chính, cộng thêm mỗi ngày có thể sản sinh ra mười hai hộp cơm nên núi cơm này cũng không thấp.

Mỗi ngày trong không gian có thể sản sinh thêm mười ký gạo, bây giờ đã tích góp được một ngàn một trăm ký.

Núi đồ ăn chín còn hoành tráng hơn.

Còn có rất nhiều trái cây và rất nhiều nước khoáng.

Mấu chốt là đạn, đạn đã lên tới hơn trăm ngàn viên rồi!

Hơn trăm ngàn viên đạn đó.

Đối mặt với nỗi phiền não hạnh phúc này, Nguyễn Ngưng bắt đầu di chuyển đồ vật xung quanh, nhét chúng vào chỗ này chỗ kia, cuối cùng sắp xếp ra được hai ngàn một trăm ba mươi hai mét khối.

Tuy không lớn nhưng cũng có thể chứa được không ít đồ.

Hì hì.

Buổi tối, đợi máy lạnh ở phòng bên cạnh được lắp xong, Nguyễn Ngưng lấy chiếc RV ra ngoài, sau đó đưa một số linh kiện sửa chữa cho Nguyễn Thứ Phong.

Lúc này nhiệt độ xấp xỉ bốn mươi mốt độ, Nguyễn Ngưng định đến trại tị nạn.

Cô vội vàng chuyển khỏi tầng mười tám, mặc dù nhờ Văn Mai nói cho Trình Quý Lịch biết nhưng lại không cho cô ấy biết địa chỉ cụ thể nên đành phải tự mình đi một chuyến.

Với thời tiết nóng đến một mươi mốt độ, việc đi ra ngoài không hề dễ dàng.

Cũng may trời đã tối, trên núi không có người, Nguyễn Ngưng chỉ cần lấy chiếc xe còn nguyên vẹn duy nhất ra, ngồi trong máy lạnh lái xe xuống núi.

Sau khi đến chân núi, cô chuyển sang đạp xe.

Hiện tại thời tiết ban ngày quá nóng, bốn sở chỉ huy lớn đã ra thông báo chung yêu cầu mọi người thay đổi lịch trình, di chuyển vào ban đêm và ngủ vào ban ngày.

Về phần có ngủ được hay không thì tùy vào bản thân.

Nguyễn Ngưng tới sân vận động mới biết Trình Quý Lịch đã theo quân đến hầm trú ẩn.

Lúc cô chạy tới hầm trú ẩn, ở đây rất náo nhiệt, ai cũng toát mồ hôi, bận rộn với công việc của mình.

Nguyễn Ngưng nghe ngóng xung quanh, cuối cùng cũng tìm thấy nhóm nữ quân nhân trẻ tuổi, nhưng lại không thấy Trình Quý Lịch đâu.

...

Triệu Na Na ở đó, vừa nhìn thấy Nguyễn Ngưng cô ta lập tức chạy qua.

Đầu tiên Nguyễn Ngưng chào hỏi cô ta vài câu sau đó tò mò hỏi: “Chị Quý Lịch của cô đâu?”

Triệu Na Na nói: “Thiếu tướng Tôn vừa mới gọi chị ấy đi.”

Nguyễn Ngưng lập tức nhíu mày, Tôn Vĩnh Siêu là kiểu người không có chuyện tuyệt đối sẽ không đi kiếm người khác, anh ta tìm Trình Quý Lịch làm gì?

Lúc này Triệu Na Na mới nói: “Chị Nguyễn Ngưng, tôi nghe dì Văn nói mấy chị chuyển nhà?”

Nguyễn Ngưng ừ một tiếng: “Thời tiết nóng bức, không cần phải rúc vào nhau giữ ấm, rất nhiều người đã dọn về nhà, để tránh rắc rối, chúng tôi đã chuyển đi.”

“Đúng là có rất nhiều người đã rời đi.” Triệu Na Na thở dài: “Bây giờ ước chừng số người trong trại tị nạn chỉ còn lại chưa đến một nửa, hơn nữa gần như toàn là người già yếu.”

Nguyễn Ngưng hỏi: “Triệu Tiểu Bảo ở đây có quen không?”

Triệu Na Na bật cười: “Thằng bé rất vui vì ngày nào cũng có thể nhìn thấy tôi, ở đây còn có rất nhiều bạn bè đồng trang lứa khác. Thật ra trước đây tôi đã muốn dì Văn chuyển tới đây sống nhưng dì ấy lại không đồng ý.”

Nguyễn Ngưng yên tâm hơn một chút, hạ giọng nói: “Còn nữa, Sở Định Phong đã trốn khỏi trại cải tạo lao động, gần đây cô phải chú ý an toàn hơn.”

Vẻ mặt Triệu Na Na ngưng trọng: “Tôi sẽ đề phòng hắn.”

Lúc này, Trình Quý Lịch đã quay trở lại.

Triệu Na Na vừa cười vừa gọi cô ấy quay về đội ngũ.

Nguyễn Ngưng thấy cô ấy hình như có tâm sự nên kéo cô ấy sang một bên: “Tôn Vĩnh Siêu tìm cậu làm gì vậy?”

Trình Quý Lịch cúi đầu nói: “Anh ta muốn tớ theo đội đến tỉnh Hắc Hải.”

Nguyễn Ngưng sửng sốt, vội vàng hỏi: “Cậu đồng ý rồi?”

Trình Quý Lịch ngẩng đầu, ánh mắt như muốn nói rồi lại thôi.

Nguyễn Ngưng hiểu được suy nghĩ của cô ấy: “Cậu đồng ý rồi à? Cậu có biết đường đi từ đây đến tỉnh Hắc Hải nguy hiểm đến mức nào không?”

Trình Quý Lịch mím môi: “Tớ biết.”