Nguyễn Ngưng: “Không, cậu không biết.”
Trong tiểu thuyết gốc, đây là một thế giới đầy căn cứ, với đủ loại thế lực tà ác đang hoành hành.
Bây giờ tình hình trong thành phố này đã tốt hơn một chút nhưng không có nghĩa là thế giới bên ngoài cũng thay đổi theo hướng tốt, chỉ cần ra khỏi đây, khắp nơi toàn là sài lang hổ báo.
Nguyễn Ngưng bày ra vẻ mặt nghiêm túc: “Anh trai cậu có đồng ý không?”
Trình Quý Lịch lắc đầu: “Anh ấy còn chưa biết, nhưng tớ thấy thiếu tướng Tôn nói có lý, nếu tớ đã gia nhập vào binh đoàn nữ thì tớ chính là một quân nhân.”
“Phục tùng mệnh lệnh, đây là trách nhiệm của quân nhân.”
Nguyễn Ngưng mở to mắt: “Cậu mới gia nhập có mấy ngày, không nên làm loại chuyện mạo hiểm này.”
“Nhưng chị Nghiêm Ngược Tuyết có phải là quân nhân đâu, vậy mà chị ấy đã theo đội đi về phía Bắc hai lần, lần này chị ấy cũng sẽ theo bọn tớ đến tỉnh Hắc Hải.”
Vẻ mặt Trình Quý Lịch kiên định: “Bọn tớ đều là phụ nữ, nếu chị ấy có thể thì tớ cũng có thể làm được.”
“Với lại.” Ánh mắt Trình Quý Lịch nhìn sang một bên: “Tớ đã ở doanh trại nữ binh được nửa năm, còn là chính trị viên của bọn họ, nếu như tớ không đi, chẳng lẽ lại để các cô ấy phải đi?”
Cách đó không xa, một nhóm nữ sinh đang cùng nhau dọn đường.
Họ đều còn rất trẻ, độ tuổi trung bình có lẽ không quá hai mươi, nhiều người trong số họ giống như Triệu Na Na, đã mất hết người thân.
Nguyễn Ngưng hiểu Trình Quý Lịch đã có quyết định riêng của mình về vấn đề này.
Cô không thể diễn tả được cảm xúc trong lòng nên cúi đầu không nói nữa.
Trình Quý Lịch an ủi: “Ngưng Ngưng, tớ biết cậu chắc chắn sẽ phản đổi, đó đều là vì quan tâm tớ.”
“Đổi lại, nếu hôm nay anh tớ bị phái đi tỉnh Hắc Hải, chắc chắn tớ cũng sẽ không đồng ý.”
Trình Quý Lịch: “Nhưng mỗi người đều có việc phải làm, khó khăn phải đối mặt.”
Nguyễn Ngưng ừ một tiếng, ôm lấy Trình Quý Lịch.
Trình Quý Lịch cũng ôm lấy Nguyễn Ngưng.
Một lát sau, Nguyễn Ngưng mới buông cô ấy ra, vừa cười vừa nói: “Nếu cậu đã có quyết định thì tớ sẽ ủng hộ cậu, trên đường nhất định phải cẩn thận.”
Trình Quý Lịch cũng vui vẻ: “Tớ biết rồi, chính cậu cũng phải cẩn thận một chút, nếu gặp chuyện có thể tìm anh tớ thương lượng. Tớ nghe Văn Mai nói cậu mới chuyển nhà, cậu chuyển đi đâu vậy?”
Nguyễn Ngưng nói địa chỉ khu biệt thự cho cô ấy: “Khi nào thì các cậu xuất phát?”
Trình Quý Lịch: “Buổi tối ngày kia.”
Nguyễn Ngưng nói tạm biệt với Trình Quý Lịch.
Mặc dù trong lòng vẫn cảm thấy lo lắng nhưng cô thật sự không thể thay Trình Quý Lịch đưa ra quyết định, nhưng lần này đi xa như vậy, không biết tương lai có còn cơ hội gặp lại không.
Sau khi xuống núi đến một nơi hoang vắng, Nguyễn Ngưng ẩn mình trong bóng tối, rồi thầm đọc hai chữ trở về.
Ngay lập tức cô đã quay về phòng máy lạnh.
Gió mát thổi vào phòng, Nguyễn Ngưng cảm thấy lạnh lẽo, cô nhanh chóng lấy áo khoác trong không gian ra, quấn vào người.
Nguyễn Thứ Phong đang lấy linh kiện ở bên cạnh, thấy có người đột nhiên xuất hiện, ông ấy sợ chết khiếp, lúc ống ấy kịp phản ứng, trên mặt tràn đầy kinh ngạc: “Ngưng Ngưng?”
“Đây là tác dụng của định vị? Thần kỳ quá.”
Nguyễn Ngưng cười với Nguyễn Thứ Phong.
Châu Tố Lan đang xem TV, thấy Nguyễn Ngưng thuận miệng hỏi: “Con ra ngoài có ham lạnh mà uống nước đá không?”
Nguyễn Ngưng vội vàng nói: “Không có, tuyệt đối không có.”
Cô chỉ ăn một hộp kem thôi.
Cô ngồi xuống cạnh Châu Tố Lan, kể cho bà ấy nghe chuyện Trình Quý Lịch muốn đến tỉnh Hắc Hải.
Châu Tố Lan thở dài: “Chuyện này phải nói thế nào đây, tất cả mọi người đều biết sẽ có người phải hy sinh nhưng không có ai lại muốn người hy sinh chính là bạn bè người thân của mình.”
Nguyễn Ngưng lập tức nói: “Nhưng không nhất định sẽ chết, chỉ là không tránh được việc phải chịu khổ thôi.”
“Nhưng chắc chắn ở tỉnh Hắc Hải sẽ mát hơn một chút, nếu bọn họ có thể tới đó an toàn thì bọn họ có thể vượt qua cái nóng khắc nghiệt ở đó.”
Châu Tố Lan bật cười: “Ý tưởng này của con rất hay, mẹ thấy cũng được đấy.”