Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 277




“Đương nhiên là thật rồi.” Nguyễn Ngưng nói: “Có điều chỉ có tổng cộng năm thùng sữa bột thôi, anh xem có thể đổi được bao nhiêu đồ. Dù sao thì tôi cũng chỉ cần tôm tươi thôi, mấy thứ khác thì tùy.”

Ngô Đại Vĩ hưng phấn xoa tay: “Thế mà có tận năm thùng lận à, cô cứ yên tâm, anh Ngô tuyệt đối sẽ đưa ra một cái giá tốt cho cô.”

Nguyễn Ngưng cười nói: “Chẳng lẽ tôi lại không tin anh à?”

“Địa điểm giao dịch là một kho hàng, lát nữa tôi sẽ gửi địa chỉ cho anh, tôi sẽ để bánh quy nén ở bên trong, đến lúc đó các anh cứ chuyển đi là được.”

Ngô Đại Vĩ sảng khoái đồng ý.

Hai người họ buôn bán với nhau không chỉ một hai lần, hiện tại đã có độ tín nhiệm nhất định.

Sau bài học trên thuyền lần trước, lần này Nguyễn Ngưng đã trộn lẫn bánh quy nén được hệ thống đổi mới và các loại bánh quy nén hỗn tạp qua các giao dịch mua bán, để bốn tấn ở trong kho.

Sau lần giao dịch này, trong tay cô chỉ còn lại khoảng chừng hai tấn rưỡi.

Cô giấu nó vào trong kho, đến nửa đêm đám người Ngô Đại Vĩ chuyển đồ vào, sau đó phải mất hai tiếng đồng hồ mới có thể vận chuyển hết bánh quy nén đi.

Đây chính là một mối làm ăn cực lớn.

Chờ bọn họ đi rồi, Nguyễn Ngưng lại đứng đó chờ thêm một lát nữa, rồi mới vào kho hàng thu gom đồ.

Nguyễn Ngưng chỉ có thể tặc lưỡi nói, Ngô Đại Vĩ thật sự đã dành cho cô đãi ngộ người quen.

Không ngờ có tận một tấn tôm!

Hơn nữa đầu tôm còn rất to, trông lượng thịt đầy đặn, màu sắc rất đẹp mắt.

Số lượng rong đúng với số lượng cô đã yêu cầu, đủ cô ăn cả một đời.

Ngoại trừ cái này ra còn có bào ngư khô, chất lượng cũng không hề tệ.

Tóm lại, đợt thu mua lần này rẻ hơn so với cô mua lẻ bên ngoài rất nhiều, lượng hải sản dự trữ vô cùng phong phú và cực kỳ lớn.

“Bây giờ xem thử đồ tươi thử, nếu như mình có thể tự nuôi vậy chẳng phải sau này ngày nào cũng có tôm tươi để ăn sao?”

Nguyễn Ngưng càng nghĩ càng vui mừng, đôi mắt tỏa sáng.

Lúc này hệ thống mới cất lời: “Ký chủ, không gian gieo trồng của ký chủ không có hồ nước, không thể nuôi dưỡng cá được đâu.”

Nguyễn Ngưng nói: “Ta cũng muốn có hồ nước chứ, nhưng mà giá cả của các ngươi đắt quá, một mẫu đất thôi mà đòi tận mười ngàn điểm cống hiến.”

“Ngươi nghĩ xem kiếp này ta mua nổi à?”

“Nếu đã như vậy rồi thì chẳng bằng chúng ta làm thế này, rồi lại làm thế này.”

Hệ thống nghe không hiểu, tò mò hỏi: “Ký chủ, là thế này, rồi lại thế này nghĩa là gì vậy?”

Nguyễn Ngưng cười khà khà: “Để ta chỉ huy, còn ngươi thực hiện.”

“Đầu tiên, lần trước ta đã thu hoạch lúa nước xong, có phải là còn chừa lại nửa mẫu đất không?”

Hệ thống ngoan ngoãn nói: “Đúng vậy.”

“Sau đó, chúng ta có thể đào một cái hố sâu bốn mét trên nửa mẫu đất này không?”

Hệ thống vừa nghe đã hiểu, cật lực chống đối: “Đương nhiên không được! Ruộng dùng để cày bừa, sao có thể đào lên được?”

Nguyễn Ngưng chớp đôi mắt: “Không được thật à?”

Hệ thống khóc thút thít: “Không được.”

Nguyễn Ngưng không nói.

Hệ thống uất ức nói: “Nhưng cho dù đào hố sâu bốn mét thì cũng chỉ mà một ô vuông rộng một ngàn mét khối, cũng chẳng nuôi được nhiều động vật.”

“Nhà bọn ta chỉ có ba người, nuôi nhiều quá cũng không ăn hết được.” Nguyễn Ngưng lại nói thêm: “Nói tóm lại, ngươi có còn là tinh linh bé bỏng của ta nữa không đó.”

Hệ thống chống đối: “Ta chính là tinh linh bé bỏng của ngài, chứ không phải nô lệ của ngài, ngài không được bóc lột ta!”

Nguyễn Ngưng nói: “Sao lại thế được chứ, không phải ta đang cố gắng làm nhiệm vụ sao? Ngươi có còn muốn được bầu chọn hệ thống ưu tú của năm nữa không vậy, có muốn trở nên nổi bật nữa không đây?”

Hệ thống nghiến răng nghiến lợi, nói: “Được thôi, ta giúp ngài, nhưng ký chủ cũng phải nỗ lực đấy.”

Nguyễn Ngưng cười ha ha: “Đương nhiên rồi.”

Sau khi cả hai thống nhất ý kiến với nhau, không gian của Châu Tố Lan đã có sự thay đổi cực kỳ lớn.

Hệ thống còn giúp bà làm bờ kè cho hồ nước, để tránh đến khi đó bị rò rỉ nước hoặc là sụp lún.