Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 278




Lại thêm hai ngày nữa, phía Ngô Đại Vĩ truyền tin đến, nói đối phương đã đồng ý trao đổi hải sản sống với cô, có điều bà chủ nhỏ muốn được gặp mặt Nguyễn Ngưng.

Nguyễn Ngưng thầm “wao” lên một tiếng.

Trong tiểu thuyết, Việt Mẫn Mẫn và Sở Định Phong đã quen nhau từ vụ sữa bột này, cho nên cô ta muốn gặp cô cũng không có gì kỳ lạ.

Nhưng Nguyễn Ngưng vẫn dò hỏi trước: “Tại sao cô ta lại muốn gặp tôi, vì biết tên và thân phận của tôi sao?”

Ngô Đại Vĩ lập tức nói: “Không thể nào, trước giờ chúng tôi chưa từng để lộ ra.”

“Có lẽ cô ta muốn có nhiều sữa bột thêm một chút, dù sao thì sữa bột cũng rất khó tìm.”

Nguyễn Ngưng suy nghĩ, rồi cảm thấy đúng là thế thật.

Mấy cái khác không nói, Việt Mẫn Mẫn chính là nhân vật quan trọng trong cốt truyện thành phố Tây Hải, nói không chừng có thể dựa vào cô ta để tìm được Sở Định Phong.

“Vậy anh Ngô giúp tôi sắp xếp một chú nhé.” Nguyễn Ngưng nói: “Hai ngày tới tôi đều rảnh cả.”

Nét mặt Ngô Đại Vĩ rất vui vẻ: “Bên đó đã nói rồi, nếu cô đồng ý thì hẹn mười hai giờ tối ngày mai gặp ở công quán Phúc Hải.”

Nguyễn Ngưng gật đầu: “Được.”

Bây giờ ngày đêm đảo loạn, mười hai giờ đêm chính là mười hai giờ trưa, vừa hay là giờ ăn cơm trưa, ăn uống tâm sự xong về nhà sẽ không gặp mặt trời.

Đêm khuya ngày hôm sau, Nguyễn Ngưng đến công quán Phúc Hải sớm hơn hai mươi phút.

Cô đưa thư mời cho người canh cửa.

Nhân viên canh cửa cầm lấy nhìn thử: “Là khách mời của bà Việt sao?”

Nguyễn Ngưng “Ừm” lên một tiếng.

Nhân viên canh cửa cất thư mời đi, đi vào bên trong gọi: “Chu Tam, dẫn vị khách này vào trong đi.”

Một nhân viên canh cửa khác nhanh chân chạy tới, thái độ của tên đó vô cùng cung kính: “Xin mời quý khách đi theo tôi.”

Nguyễn Ngưng đi theo sau anh ta vào trong.

Chỗ gọi công quán Phúc Hải thật ra chỉ là căn biệt thự độc lập, trước kia có lẽ cửa vào là một sân cỏ rộng lớn, có điều vì bây giờ thời tiết quá nóng, không cây cỏ nào sống nổi, cho nên họ đã trải một tấm thảm màu xanh lục lên mảnh đất trống này.

Cũng chẳng biết bọn họ kiếm đâu ra nhiều thảm xanh như vậy nữa.

Tòa nhà này cao bốn tầng, trông nửa cũ nửa mới, có lẽ đã được tu sửa sau khi cơn đại hồng thủy chấm dứt.

Điểm đặc biệt nhật của căn biệt thự này chính là tất cả các căn phòng đều có đèn, đến phòng bảo vệ ngoài cửa cũng sáng đèn, trong đêm tối lóe lên ánh sáng lập lờ.

Hai người đi tới cửa chính của tầng lầu, Chu Tam nói: “Quý cô, tôi chỉ có thể đưa cô đến đây thôi.”

Nguyễn Ngưng “ừm” một tiếng, bước vào trong biệt thự.

So với ngoài cổng lớn, nơi này cũng coi như là ánh lửa huy hoàng, phòng khách được để trống, có một đèn thủy tinh được đốt sáng rực rỡ.

Những cái đèn nhỏ khác cũng đều được thắp sáng.

Người hầu trong nhà đưa cho Nguyễn Ngưng một đôi dép, cung kính nói: “Quý cô, mời đổi giày.”

Nguyễn Ngưng hỏi: “Phu nhân đâu?”

Người hầu nói: “Bà Việt sẽ xuống nhanh thôi, cô có thể ngồi chờ trên sô pha một lúc.”

Nguyễn Ngưng gật đầu, bước đến ngồi xuống sô pha.

Một lúc sau, người hầu bê nước đá đến cho cô, còn có một khay quả hạch, trái cây ướp lạnh và hoa quả khô.

Nguyễn Ngưng mỉm cười với cô ta, cầm ly nước uống một ngụm.

Rất nhanh, Việt Mẫn Mẫn đã xuống tới nơi.

Dù đã là vợ người ta nhưng tuổi của cô ta còn rất nhỏ, trông giống một cô gái vừa dậy thì.

Có điều được làm phu nhân của người đứng đầu căn cứ Phúc Hải, cô ta ăn mặc trang nhã quý phái, trên mặt trang điểm tinh xảo, mái tóc đen dài cũng khiến mọi người chú ý

Nguyễn Ngưng mỉm cười: “Chào buổi tối bà Việt.”

Tuổi tác của Việt Mẫn Mẫn không khác với cô lắm, nhìn thấy Nguyễn Ngưng, đôi mắt của cô ta sáng rực lên: “Anh Chu không nhắc đến, tôi không ngờ cô còn trẻ như thế đấy.”

Anh Chu chính là đại ca của Ngô Đại Vĩ.

Nguyễn Ngưng cười rạng rỡ: “Đường cùng rồi, chỉ có thể ra ngoài kiếm ăn thôi.”

“Cô lợi hại hơn tôi nhiều lắm.” Nét mặt Việt Mẫn Mẫn hơi u sầu: “Cô Nguyễn à, chúng ta sang bên kia ngồi đi.”

Nguyễn Ngưng đi theo Việt Mẫn Mẫn vào phòng ăn.