Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 280




Nói rồi, anh ta về phía Việt Mẫn Mẫn: “Mẹ kế à, cô mời một cô gái trẻ đến nhà là có ý gì, không phải là không tranh giành được với người khác nên học theo Chân Hoàn Truyện bồi dưỡng thân tín của mình đó chứ?”

Vẻ mặt Việt Mẫn Mẫn đầy chán ghét: “Đây là bạn của tôi.”

Tiền Vĩ Dân: “Cô còn có bạn à?”

Nguyễn Ngưng mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, nghe thấy Việt Mẫn Mẫn nói: “Cô Nguyễn, thật sự xin lỗi cô, đứa con trai của tôi có lớn mà không có khôn, hôm nay đắc tội cô rồi.”

Tiền Vĩ Dân đang ngồi trên ghế lập tức bật dậy: “Má nó, ai là con trai của cô!”

Việt Mẫn Mẫn nhìn về phía anh ta, rồi nói: “Ai là con trai của ai tự hiểu chứ.”

“Bà già thối tha kia!” Tiền Vĩ Dân giận dữ, hất cái mâm trên bàn.

Người hầu đứng bên cạnh nhanh chóng chạy tới: “Cậu chủ, không được làm như thế đâu, nếu như để căn cứ trưởng biết thì ông ấy sẽ không vui.”

Vì thế Tiền Vĩ Dân chỉ vào Nguyễn Ngưng hỏi: “Rốt cuộc người này là ai, tại sao cô ta lại xuất hiện ở đây?”

Không ai dám trả lời.

Việt Mẫn Mẫn nói: “Tôi đã nói rồi, đây là bạn của tôi?”

“Cô có bạn cái rắm đó! Tôi hỏi lại một lần nữa, rốt cuộc cô gái này đến đây làm gì?”

Lúc này Nguyễn Ngưng mới cất tiếng: “Tôi đến bàn chuyện làm ăn.”

Nét mặt Việt Mẫn Mẫn đầy sốt ruột, dùng ánh mắt ra hiệu cho Nguyễn Ngưng đừng nói tiếp nữa, nếu không Tiền Vĩ Dân tuyệt đối sẽ không để cho con trai cô ta mua được sữa bột.

Tiền Vĩ Dân nheo đôi mắt lại: “Bàn chuyện làm ăn?”

Nguyễn Ngưng cười nói: “Đúng vậy, gần đây tôi bàn chuyện làm ăn với căn cứ trưởng, vì tôi là con gái nên mới để bà Tiền tiếp đãi tôi.”

Ánh mắt Tiền Vĩ Dân đầy khinh thường: “Người như cô mà bàn chuyện làm ăn, lừa tôi đấy à?”

Nguyễn Ngưng cười tủm tỉm: “Đương nhiên tôi chỉ làm đại diện, trong tay ông chủ của tôi có một lô “áo mưa”.”

Tiền Vĩ Dân lập tức trở nên hăng hái, đôi mắt phát sáng: “Thật hay giả thế, cô còn có cái này à?”

Nguyễn Ngưng cười tủm tỉm nói: “Đương nhiên, nếu không sao lại để bà Việt tiếp đón tôi, chẳng qua số lượng không nhiều lắm.”

Tiền Vĩ Dân vung tay lên: “Số lượng không nhiều lắm à, tôi lấy hết cả, mấy cô bán thế nào?”

“Một cái áo mưa mười ký bánh quy nén.”

Tiền Vĩ Dân sửng sốt: “Cô chơi tôi à, sao lại đắt như vậy?”

Nguyễn Ngưng chớp mắt, vẻ mặt vô tội: “Cái giá tôi đưa ra chỉ có nhiêu đó, sao lại đắt cho được chứ? Người giống như cậu chủ Tiền đây tri kỷ khắp thiên hạ.”

Cô nói, rồi liếc mắt nhìn về phía cô gái bên cạnh.

“Không có áo mưa rồi mắc bệnh thì phải làm sao đây? Bạn gái mang thai, biết là của ai đây?”

Tiền Vĩ Dân lập tức chột dạ, nhưng anh ta vẫn cảm thấy Nguyễn Ngưng không thể nào biết được mình có qua lại với cô gái kia, vội vàng nói: “Trong tay cô có bao nhiêu, tôi sẽ lấy hết.”

Mắt Nguyễn Ngưng sáng lên: “Thật sao, thật ra trong tay tôi chỉ có ba trăm cái mà thôi…”

Tiền Vĩ Dân lập tức nói: “Vậy là ba tấn bánh quy nén, tôi lấy hết!”

Nụ cười trên mặt Nguyễn Ngưng không ngăn được: “Được, quyết định như vậy đi.”

Tiền Vĩ Dân cảm thấy mình đã kiếm được một món hời, không thể nào khiêm tốn được, dạt dào đắc ý đi ra ngoài khoe khoang.

Vẻ mặt Việt Mẫn Mẫn một lời khó nói hết, có điều cô ta không hề nói tiếng nào.

Cô ta cảm thấy hai người đàn ông nhà họ Tiền vô cùng cần thứ này.

Cho dù năm tấn bánh quy nén thì cũng phải mua, để miễn cho hai người đó mang bệnh về nhà.

Hai người lại trò chuyện thêm một chút, sau đó Nguyễn Ngưng đi ra khỏi công quán Phúc Hải.

Tuy lần này không tìm được tung tích Sở Định Phong, nhưng tốt xấu gì cô đã xác nhận Việt Mẫn Mẫn không quen biết hắn.

Còn số vốn lưu động do “áo mưa” mang về, trong không gian cô đã chuẩn bị hơn cả mười ngàn cái, sau này khi bóc hàng chuyển phát lại có thêm trăm triệu cái nữa.

Ngày hôm sau, Nguyễn Ngưng lại chạm mặt Ngô Đại Vĩ lần nữa.

Ngô Đại Vĩ dựng ngón tay cái với cô: “Em gái à không ngờ cô còn có hàng nóng này, mới vừa giao cho họ bốn tấn bánh quy nén, giờ đã thu về hết rồi.”