Nguyễn Ngưng cười tủm tỉm nói: “Đáng tiếc không thế lấy được số vốn giao cho mấy người các anh về.”
Ngô Đại Vĩ cười ha ha, rồi lại nói tiếp: “Nhưng mà cô còn thứ đồ kia hay không, anh đây có người bạn cũng muốn, giá cả rẻ chút đi.”
Nguyễn Ngưng dở khóc dở cười: “Được thôi, năm ký bánh quy nén, cho anh hai trăm cái.”
Ngô Đại Vĩ: “Cô đúng là em gái ruột của tôi mà! Có phải là muốn thu lại đủ bốn tấn bánh quy nén không đấy?”
Thật ra Nguyễn Ngưng không có ý này, nhưng vẫn bị giọng điệu của ông ta chọc cho bật cười.
Ngô Đại Vĩ: “Được rồi, vậy giao dịch cùng với hải sản.”
“Phía công quán Phúc Hải định ra giá trao đổi là ba mươi ba ký tôm sống, hai mươi tư con bào ngư, và hai ký rưỡi sò, còn có thêm hai con cua hoàng đế nữa.”
Nguyễn Ngưng nói thẳng: “Thêm hai mươi con cá biển nữa.”
Ngô Đại Vĩ bị yêu cầu của cô làm khựng lại, dù sao lúc trước cô không nhắc đến cá biển, vốn dĩ muốn dùng cái này để cò kè mặc cả.
Ông ta suy nghĩ rồi nói: “Tôi sẽ nói chuyện với bọn họ.”
Hai bên anh tới tôi lại, giằng co chừng một tuần liền.
Cuối cùng, đơn hàng này đã bàn xong.
Nguyễn Ngưng thu hồi được bốn tấn bánh quy nén, lấy thêm được một đống hải sản, tốn năm trăm cái áo mưa.
Mấy ngày tiếp theo, cô vẫn đi đến chợ tìm đồ như trước, nhưng không hề phát hiện ra tung tích của Sở Định Phong.
Ở đây đã được một tháng, Nguyễn Ngưng nảy ra ý tưởng trở về.
Cô cảm thấy lo lắng cho Trình Quý Lịch.
Hơn nữa, xem ra cốt truyện trong tiểu thuyết gốc không hề xảy ra, vì hôm nay hệ thống đã thông báo.
“Chúc mừng ký chủ, thành công ngăn cản Sở Định Phong gặp mặt Việt Mẫn Mẫn, thu về năm trăm mét khối không gian.”
“Chúc mừng ký chủ, thành công ngăn cản Sở Định Phong có được thế lực căn cứ Phúc Hải, phạm vi theo dõi mở rộng hai mươi mét, có thể đo lường được những người có thiện ý với cô.”
“Có thể tiến thành đánh giá giá trị ác ý của kẻ thù, chia ra mức độ thấp, trung bình, và cao.”
“Thiện ý sẽ tiến hành đánh giá độ bạn tốt, chia ra sơ cấp, trung cấp, và cao cấp.”
“Đạt được đạo cụ mảnh ghép bản đồ kho báu.”
“Đạt được đạo cụ robot gấu trúc.”
“Gấu trúc là một robot giúp việc chăm chỉ, nó rất giỏi quét dọn, thích giữ sạch sẽ, có IQ nhất định, có thể giúp ký chủ đảm bảo vấn đề vệ sinh.”
“Nhắc nhở: Robot gấu trúc có nhược điểm sợ lửa, đừng để nó nấu cơm.”
Nguyễn Ngưng rất thích con robot này, lấy nó ra khỏi không gian để xem xét.
Nó có ngoại hình của quốc bảo, hai màu trắng đen, dùng giọng sữa của máy móc để nói chuyện: “Chủ nhân, mời đặt tên cho tôi.”
Nguyễn Ngưng cảm thấy rất thú vị, có điều tạm thời không cần dùng đến nó, cho nên cất lại vào trong không gian.
Cô lại hỏi hệ thống: “Mảnh ghép bản đồ kho báu gì?”
Hệ thống: “Mảnh ghép bản đồ kho báu là vật phẩm cho nhiệm vụ bí ẩn, cần phải gom đủ bốn mảnh mới có thể vạch trần bí mật.”
Nguyễn Ngưng: “Được rồi.”
Nếu đã quyết định trở về, Nguyễn Ngưng sẽ không đi dạo nữa, buổi tối cô cố tình đến tìm Ngô Đại Vĩ, nói rằng mình sắp phải đi.
Ngô Đại Vĩ giật mình khó hiểu: “Không phải cô mới vừa chuyển đến sao, tại sao lại phải đi về?”
Nguyễn Ngưng nói: “Thật ra chuyến này chúng tôi chỉ định mang chút đồ về bán lại, không ngờ tài nguyên ở đây lại phong phú như vậy, xem như là mèo mù vớ phải cá rán.”
Ngô Đại Vĩ nhíu mày nói: “Nhưng mà ngoài kia vẫn còn khan hiếm nước sạch, tôi thấy mọi người ùn ùn kéo nhau lên đảo, xem chừng hạn hán vẫn chưa hề giảm.”
Nguyễn Ngưng: “Tình hình hiện tại có mà nói trước được, nơi này phồn hoa như vậy, ai biết có phải phù dung sớm nở tối tàn hay không?”
Trên thực tế, cảnh tượng phồn hoa ở thành phố Tây Hải thật sự sẽ biến mất, hoặc là nói chờ khi thời kỳ động đất đến, sẽ thường xuyên xảy ra sóng thần, không thích hợp để con người cư trú.
Ngô Đại Vĩ thở dài thườn thượt: “Cô nói rất đúng, bây giờ ông trời muốn triệt đường sống của tất cả.”
Ngày hôm sau, Nguyễn Ngưng và cha mẹ bắt đầu hành trình trở về.