Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 290




Hàng tốt, mua luôn mười cái đi.

Nhìn thấy điểm cống hiến giảm mạnh, Nguyễn Ngưng đau lòng lắm.

Điểm cống hiến khó kiếm nhưng dễ tiêu, khó trách hệ thống nhắc nhở tiêu dùng hợp lý.

Tạm thời không biết trong kia có những ai, cô có thể dịch dung thành ai, Nguyễn Ngưng quyết định đến đó xem tình hình trước.

Chỉ có một gia đình sống ở tầng hai.

Nguyễn Ngưng đợi ở cửa hồi lâu nhưng không thấy có người ra vào, mãi đến gần sáng, một bóng người luộm thuộm xuất hiện, lấy chìa khóa ra mở cửa.

Sau khi đi vào thì không thấy trở ra nữa.

Người này hẳn là Trình Sơn.

Trong nhà không phát ra quá nhiều tiếng động.

Nguyễn Ngưng suy nghĩ một chút, dịch dung biến thành một người đàn ông thu phí đường cao tốc, đi đến trước cửa gõ mạnh.

Một giọng nói kinh hãi vang lên từ bên trong: “Ai đó? Tôi nói cho anh biết, con trai tôi là võ sĩ quyền anh đấy!”

“Nó nóng tính lắm, nếu mấy người mà đánh thức nó, thì lúc đó các người không gánh nổi đâu.”

Nhưng mãi không có tiếng động nào khác, có lẽ Trình Nghĩa Lãng không có ở trong nhà.

Nguyễn Ngưng nói: “Đừng nói nhảm, tôi tới là để làm tìm Trình Nghĩa Lãng, mau bảo anh ta ra đây.”

Trình Sơn im lặng một lát, lấy hết can đảm nói: “Nó không có ở nhà, nó thật sự không có ở nhà.”

Nguyễn Ngưng: “Không có ở nhà thì đi đâu? Ông già, mau mở cửa ra, giao bánh quy nén ra đây, tôi tha cho ông một mạng!”

Làm sao Trình Sơn có thể mở cửa được?

Thấy không có người, Nguyễn Ngưng một cái rìu trong không gian ra, bổ mạnh lên đó để phá cửa.

Trình Sơn sợ hãi trốn dưới gầm bàn: “Tha mạng! Đại ca tha mạng!”

“Chỗ tôi không có cái bánh quy nén nào cả, tất cả đều bị Trình Nghĩa Lãng trời đánh lấy sạch rồi!”

Nguyễn Ngưng thô bạo hỏi: “Trình Nghĩa Lãng đâu? Cậu ta đắc tội với ông chủ của chúng tôi, còn muốn trốn?”

Trình Sơn nói: “Tôi không biết, tôi thật sự không biết!”

Nguyễn Ngưng dùng rìu đập xuống bàn: “Ông không biết đúng không? Hôm nay tôi sẽ chặt một cánh tay của ông để xem ông có biết không.”

Trình Sơn lập tức hét lên: “Nó dẫn mẹ nó đi gia nhập căn cứ Minh Nhật rồi!”

Nguyễn Ngưng ngẩn người, híp mắt lại: “Là thật hay giả, căn cứ Minh Nhật là cái thứ gì?”

Trình Sơn lớn tiếng nói: “Thật! Tôi cũng nghe mẹ nó nói nó sắp gia nhập căn cứ Minh Nhật, còn nói ở đó có thể sống tốt.”

Nguyễn Ngưng: “Đi khi nào?”

Trình Sơn nói: “Từ năm ngày trước, đã đi được năm ngày rồi.”

Nguyễn Ngưng cau mày, ngập ngừng hỏi: “Bạn của anh ta thì sao? Không phải anh ta có một người bạn tên Phong gì đó sao…”

“Sở Định Phong!” Trình Sơn lập tức trả lời: “Là Sở Định Phong, hai người bọn họ đi cùng nhau.”

Nguyễn Ngưng “ồ” một tiếng rồi bỏ cái rìu xuống.

“Từ giờ trở đi nhớ mà sống thành thật vào, nhận phần đồ trợ cấp rồi ngoan ngoãn sống qua ngày đi. Nếu để tôi gặp lại, tôi sẽ đổ hết mọi tội lỗi Trình Nghĩa Lãng đắc tội với ông chủ tôi lên đầu ông đó.”

Trình Sơn nói: “Tôi hứa, tôi đã cắt đứt quan hệ với đồ vô lương tâm kia rồi.”

Nguyễn Ngưng phớt lờ ông ta.

Sau khi trở về biệt thự, cô lấy ra một chai nước trái cây rồi uống từ từ.

Châu Tố Lan đang chải lông cho Tiểu Hoàng thì nhìn thấy Nguyễn Ngưng, bà ấy nói: “Không phải con tới trại tị nạn à? Sao con lại đi lâu thế?”

Nguyễn Ngưng nói: “Đã xảy ra chút chuyện.”

Cô kể lại chuyện của anh em Trình Quý Khoan một lượt.

Châu Tố Lan mở to mắt: “Trình Nghĩa Lãng là cái tên đã cưới năm cô vợ đó sao? Không ngờ tên đó lại là anh em cùng cha khác mẹ với Trình Quý Khoan. Đúng là chẳng hề giống nhau chút nào cả.”

Nguyễn Ngưng: “Con cũng không ngờ tới.”

Nguyễn Thứ Phong đang sửa xe gần đó, loáng thoáng nghe thấy tên Trình Quý Khoan thì nhanh chóng chạy tới hầm rượu.

Tiểu Hắc chăm chỉ đi theo sau lau sàn nhà.

Ngay cả dấu chân cũng không được phép để lại.

Nguyễn Thứ Phong dở khóc dở cười với Tiểu Hắc, ông vừa yêu vừa hận nó, vội vàng hỏi Nguyễn Ngưng đã xảy ra chuyện gì.

Nguyễn Ngưng đành phải nói lại lần nữa.

Nguyễn Thứ Phong nói: “Bây giờ Sở Định Phong và Trình Nghĩa Lãng đã đi tới thành phố bên cạnh rồi, cảm giác hoàn toàn khác với trong tiểu thuyết.”