“Chắc chắn sẽ có một số diễn biến phát triển thêm.” Nguyễn Ngưng nói: “Con định đi đến căn cứ Minh Nhật để xem chuyện gì đang xảy ra.”
Châu Tố Lan trợn tròn mắt: “Lại phải ra ngoài, mới về được hai ngày.”
Nguyễn Ngưng: “Căn cứ Minh Nhật quá phức tạp và khác xa thành phố Tây Hải.”
“Thành phố Tây Hải là một khu đô thị, một khi đi vào sẽ là một mớ vàng thau lẫn lộn. Chính phủ vẫn có một chút quyền lực, ít nhất bề ngoài trông có vẻ rất phồn hoa.”
“Căn cứ Minh Nhật lại khác. Nó giống như một đất nước thu nhỏ vậy.”
Châu Tố Lan cau mày: “Ý con là sao?”
Nguyễn Ngưng nói: “Lần này con sẽ đi một mình.”
Châu Tố Lan đang định phản đối, nhưng Nguyễn Thứ Phong đã nhanh chóng ngăn cản: “Ngưng Ngưng nói đúng, hiện tại con nó có chức năng định vị, có thể chạy trốn bất cứ lúc nào. Còn nếu chúng ta đi theo đến căn cứ Minh Nhật thì sẽ trở thành gánh nặng cho con bé.”
Châu Tố Lan không nói nữa.
Nguyễn Ngưng nói: “Con sẽ biến phần còn lại của căn phòng thành nhà băng, để không khí lạnh có thể giữ được ít nhất bốn năm ngày.”
“Năm ngày sau, cho dù kết quả thế nào, con cũng sẽ trở về.”
Châu Tố Lan lo lắng: “Được rồi, con ra ngoài một mình nhất định phải cẩn thận.”
Nguyễn Ngưng mỉm cười.
Nguyễn Ngưng để chiếc RV ở nhà sau đó xuất phát vào lúc sáu giờ tối.
Thành phố bên cạnh không xa lắm, đi đường cao tốc khoảng hai tiếng đồng hồ, đi bộ mất một ngày một đêm.VIPtruyenfull.com - ebook truyện giá rẻ
Nguyễn Ngưng đi xe đạp.
Cô sẽ sử dụng xe đạp điện khi không có người ở xung quanh, có người xung quanh cô sẽ đạp xe, nếu có người muốn đến cướp, Nguyễn Ngưng sẽ rút súng ra.
Sáng hôm sau, cô đến thành phố Nam Nguyên an toàn.
Nơi đây không chỉ trải qua bốn trận thiên tai mà còn trải qua nhiều thảm họa do con người gây ra, để lại nhiều dấu vết đấu súng trên đường phố, ngõ hẻm.
Ở đây không có trại tị nạn hay sở chỉ huy, chỉ có nhân viên căn cứ và người nhặt rác.
Máy dịch dung có thể tồn tại trong hai mươi bốn tiếng. Đầu tiên Nguyễn Ngưng tìm một nơi để trú vào ban ngày. Còn ban đêm, cô mang hình dáng một người đàn ông đi trên cao tốc, dùng bánh quy nén để bắt chuyện với một người nhặt rác, hỏi thăm vị trí của căn cứ Minh Nhật và các điều kiện cơ bản để vào căn cứ.
Thứ nhất: Đàn ông phải giao nộp năm ký bánh quy nén, cam kết sẽ phục vụ cho căn cứ Minh Nhật.
Thứ hai: Phụ nữ trẻ đẹp không cần phải nộp bánh quy nén, thậm chí còn bị bắt ép phải vào.
Thứ ba: Phụ nữ lớn tuổi không được thu nhận.
Thứ tư: Các thành viên nữ trong gia đình cũng giao nộp năm ký bánh quy nén.
Thứ năm: Theo nguyên tắc, người già và trẻ nhỏ thì không được vào, nhưng họ có thể giao nộp mười ký bánh quy nén để vào.
Sau khi vào căn cứ, sẽ không còn bị người của căn cứ khác cướp giật thức ăn, không còn phải sống trong sợ hãi nữa.
Cũng có thể tham gia vào đội để đi cướp của người khác.
Ngoài ra, căn cứ Minh Nhật có nước.
Nguyễn Ngưng chuẩn bị năm ký bánh quy nén, đi tới cổng căn cứ Minh Nhật, rồi cô thấy có khoảng mười lăm người đàn ông đang xếp hàng.
Những người này đều rất yếu, quần áo rách rưới, sắc mặt tái nhợt, cứ luôn nhìn ngó xung quanh, lúc nào cũng sợ có nguy hiểm bất ngờ ập đến.
Nguyễn Ngưng đến cuối cùng nên chỉ có thể đứng ở cuối hàng.
Trước mặt cô là một cậu thanh niên to lớn, khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, khuôn mặt bẩn thỉu như một con gấu đen, nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời.
Nhìn thấy người “cao lớn và mạnh mẽ” như Nguyễn Ngưng, cậu ta sợ run lên cầm cập, suýt thì bỏ chạy khỏi đội hình.
Cậu ta thận trọng nói: “Anh ơi, tại sao anh lại đứng sau lưng em? Anh đi trước đi.”
Sau đó, cậu ta tránh chỗ, đi ra phía sau Nguyễn Ngưng.
Nguyễn Ngưng nhướng mày, thầm nghĩ đứa nhỏ này khá thông minh, khó trách có thể sống sót ở mạt thế.
“Cậu nhóc không tệ đâu, còn biết nhường chỗ nữa đó.” Nguyễn Ngưng bắt chước giọng điệu thô lỗ của đàn ông: “Năm nay cậu bao nhiêu tuổi?”
Cậu ta nịnh nọt nói: “Anh ơi, em mười tám tuổi rồi.”