Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 292




Nguyễn Ngưng thấy cậu ta không hề giống thanh niên mười tám tuổi, nhưng cũng không hỏi thêm: “Cậu cũng muốn gia nhập căn cứ Minh Nhật à?”

Thiếu niên cung kính nói: “Đúng vậy, em cảm thấy căn cứ Minh Nhật có tương lai nhất, nhất định có thể thống nhất thành phố Nam Nguyên, về sau trở thành bá chủ của một phương.”

Nguyễn Ngưng cảm thấy buồn cười, nghĩ đứa nhỏ này nhất định rất thích đọc tiểu thuyết, điểm ngữ văn cũng không tệ.

“Không ngờ cậu còn biết xem bói đấy, cậu coi giúp tương lai của tôi thế nào +?”

Thiếu niên giả vờ nhìn Nguyễn Ngưng một lát: “Em thấy đại ca cao lớn, môi ẩm ướt, chắc chắn là không thiếu nước uống, ở ngoài kia cũng chính là bá chủ một phương.”

“Chỉ cần có thể gia nhập căn cứ Minh Nhật, đại ca nhất định sẽ càng tốt hơn nữa, ít nhất có thể trở thành phó chỉ huy căn cứ.”

Nguyễn Ngưng cười toe toét: “Vậy thì tôi sẽ nhận lời chúc tốt lành của cậu. Đợi khi tôi trở thành phó chỉ huy căn cứ, tôi sẽ cho cậu nửa ký bánh quy nén.”

Cậu ta mừng rỡ, ra sức vuốt mông ngựa hơn.

Chẳng bao lâu sau, đã đến lượt họ làm bài kiểm tra.

Nguyễn Ngưng đứng phía trước, dáng người của cô đúng là rất được ưa thích, nhìn rất khỏe mạnh, có thể chiến đấu vừa có thể làm việc nặng.

Người phụ trách tuyển chọn người hỏi: “Từ đâu tới?”

Nguyễn Ngưng nói: “Trốn từ thành phố Tây Hải tới.”

Người đàn ông vội vàng ngẩng đầu lên: “Có thật không, xa như thế mà sao anh lại đi đến đây?”

Nguyễn Ngưng: “Trước đây tôi sống trong căn cứ, nhưng mà giờ căn cứ bị tiêu diệt rồi tôi trốn lên phía Bắc, nghĩ phía Bắc sẽ mát mẻ hơn.”

“Lúc tôi đi ngang qua thành phố Nam Nguyên, nghe nói nơi này có nước, nên muốn ở lại đây.”

Người kia lại tò mò hỏi: “Căn cứ của cậu bị phá hủy như thế nào?”

Nguyễn Ngưng nói: “Đối phương tập hợp ba bốn ngàn người, chiến đấu với bọn tôi.”

Người kia hít một hơi, nhìn từ đầu xuống chân Nguyễn Ngưng: “Xem ra anh cũng có bản lĩnh đấy, thật sự có căn cứ lớn như vậy sao?”

“Nhưng căn cứ Minh Nhật chúng tôi cũng có rất nhiều người tài, hơn nữa chúng tôi cũng thích người có tài. Chỉ cần chịu khó làm việc, chắc chắn sẽ có một cuộc sống tốt đẹp, còn sướng hơn trước khi siêu bão mặt trời xảy ra.”

Nguyễn Ngưng mỉm cười, đặt năm ký bánh quy nén lên bàn.

Người đứng đầu ở đó đưa cho cô một thẻ sắt: “Đây là thẻ thông hành của chúng tôi, anh cầm đi.”

Nguyễn Ngưng nhận lấy.

Cô không đứng chờ mà đi thẳng vào căn cứ.

Căn cứ này được cải tạo từ một nhà máy sản xuất thép lớn.

Loại nhà máy này có diện tích rất rộng, gồm nhiều tòa nhà, kho xưởng, tường cao.

Trước tận thế nơi này giống như một xã hội thu nhỏ chứa được hai ba mươi nghìn công nhân, phía sau nhà máy còn có một con sông, tuy bây giờ đã khô cạn nhưng vẫn có thể dùng làm chiến hào.

Ngoại trừ tòa nhà ở đây hơi xập xệ ra thì dùng nó làm căn cứ cũng không có vấn đề gì.

Đang lúc Nguyễn Ngưng muốn tiến thêm một bước, hơn ba mươi người đàn ông đột nhiên bước ra khỏi tòa nhà trước mặt, tất cả đều mang theo súng trường, quần áo luộm thuộm, hành động đầy lưu lanh.

Họ vừa nói vừa cười lớn đi về phía cổng.

Nguyễn Ngưng chưa kịp di chuyển thì có người từ phía sau chạy tới.

Chính là cậu thanh niên xếp hàng vừa nãy.

Cậu ta thì thầm: “Anh ơi, em biết anh rất mạnh nhưng mình vừa vào, tốt nhất đừng đắc tội với người khác. Tạm thời cứ trốn sang một bên đã.”

Nguyễn Ngưng nhướng mày, đi theo thiếu niên đi vào góc tường.

Nhóm người nhanh chóng đi ra ngoài.

Nguyễn Ngưng hỏi: “Cậu tên là gì?”

“Em tên là Tô Tử Duệ.” Thiếu niên nhanh chóng trả lời: “Anh, anh đã quyết sẽ đi đâu chưa? Em định đi khu B.”

Nguyễn Ngưng không biết chuyện này, vừa đi vừa hỏi: “Khu B là gì?”

Tô Tử Duệ trả lời: “Căn cứ này được chia thành khu B, khu A và khu S. Khu B là nơi các thành viên bình thường sinh sống, nhận sự che chở của căn cứ. Hàng tháng, họ phải trả ít nhất hai ký rưỡi bánh quy nén, hoặc thứ khác có giá trị tương đương.”