Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 296




Một cô gái xinh đẹp độc thân có thể không bắt mắt, nhưng một cặp chị em sinh đôi thì khác, đi đến đâu cũng phải ngoái nhìn.

Theo nội dung tiểu thuyết, hai chị em song sinh này nên giao cho Sở Định Phong.

Nó chắc chắn không được giao ngay bây giờ.

Có lẽ có thể bắt đầu từ góc độ này.

Người phụ nữ nhanh chóng trả lời: “Tôi nghe nói có một cặp chị em ở khu S, nhưng chúng tôi chưa bao giờ nhìn thấy họ. Người dân chúng tôi không thể vào khu S.”

Nguyễn Ngưng cố ý hỏi: “Thật sự rất đẹp sao?”

“Đàn ông các anh đều nói xinh đẹp.” Cô gái đáp: “Đại ca cũng có hứng thú với bọn họ à?”

Nguyễn Ngưng: “Tiện miệng hỏi thôi.”

Người phụ nữ im lặng một lúc rồi hỏi: “Đại ca, anh thực sự không cần phục vụ, em có thể cung cấp với giá rất rẻ.”

Nguyễn Ngưng nhìn cô.

Người phụ nữ rụt cổ lại.

Nguyễn Ngưng hiểu ý của cô, đưa thêm cho cô hai cái bánh quy nén: “Những lời hôm nay tôi hỏi cô, nuốt vào bụng đi, cô hiểu không?”

Người phụ nữ tươi cười rạng rỡ: “Tôi hiểu rồi, đảm bảo cái gì cũng không nói.”

Sau khi cô rời đi, Nguyễn Ngưng quyết định ra ngoài thử vận may.

Khu S không được đi vào công khai, cô mới vào căn cứ được hai ngày, nếu cô đi vào khu S, không biết sẽ có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào cô.

Đến lúc đó, trốn trong phòng cũng khó chứ đừng nói đến việc tìm người.

Lúc này cũng đã muộn, các đội khác cũng đã ra ngoài, Nguyễn Ngưng quyết định hành động một mình giống như đêm qua.

Khi đi tới cửa căn cứ, cô nhìn thấy Tô Tử Duệ đang ngồi xổm ở đó.

Nguyễn Ngưng sửng sốt, đi tới đó.

Tô Tử Duệ vừa nhìn thấy cô liền vội vàng đứng dậy: “Anh Kỳ, anh có muốn ra ngoài không?”

Nguyễn Ngưng hỏi: “Cậu ngồi xổm ở đây làm gì? Nóng không?”

Tô Tử Duệ thấp giọng nói: “Ra ngoài không tìm được đồ ăn, chỉ muốn xem ở đây có thể tìm được người đã mất tay hay không, cái này có thể giúp anh, em cũng có thể có được bánh quy nén. “

Nguyễn Ngưng nhếch miệng cười: “Cậu ngồi xổm ở đây cũng được, người ta hỏi cậu thì làm sao? Đến lúc đó sẽ xem cậu như gián điệp rồi giết chết.”

Tô Tử Duệ ngập ngừng: “Không phải chứ?”

Nguyễn Ngưng không nói thêm nữa, quay người rời khỏi căn cứ.

Tô Tử Duệ vội vàng đi theo sau cô.

Nguyễn Ngưng cũng không ngăn cản cậu, cô ra ngoài chỉ để thử vận may, bên cạnh Nguyễn Ngưng có người hay không cũng không khác biệt.

Hai người đi đến một dãy tòa nhà thương mại thấp tầng bên ngoài căn cứ.

Trước mạt thế, nơi này phục vụ các nhà máy thép và kinh doanh các món xào nhỏ, cửa hàng tiện lợi, quán cà phê internet,... Giá cả thường thấp nhưng suất ăn luôn đầy ắp.

Bây giờ dãy nhà đã đổ nát, mái tôn cũng chẳng còn.

Chắc chắn không tìm được thứ gì ở đây.

Nguyễn Ngưng đi loanh quanh một hồi, Tô Tử Duệ tò mò hỏi: “Đại ca, anh đang tìm gì thế?”

Nguyễn Ngưng: “Thử vận may.’

Trên mặt Tô Tử Duệ tràn đầy kinh ngạc.

Nguyễn Ngưng dẫn cậu vào thành phố.

Nhiệt độ lúc này khoảng 45 độ, lúc đi bộ sẽ cảm thấy khó chịu và đổ mồ hôi.

Nguyễn Ngưng tiện miệng hỏi: “Trước đây cậu là người ở thành phố Nam Nguyên à?”

Tô Tử Duệ nói: “Không phải, em tới đây học đại học, lúc mới khai giảng không phải là lúc siêu bùng nổ à?”

Nguyễn Ngưng kinh ngạc: “Cậu mười tám thật à?”

Tô Tử Duệ dừng một chút, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Em mười tám tuổi thật mà.”

Nguyễn Ngưng lại nhìn Tô Tử Duệ: “Mạt thế không bào mòn cậu, tôi nói tôi hai mươi hai tuổi cậu có tin không?”

Tô Tử Duệ trả lời: “Nhìn đại ca không già, chỉ là hơi đĩnh đạc.”

Nguyễn Ngưng cười.

Hai người chậm rãi đi đến rìa thành phố.

Sống gần đó trong một năm, Tô Tử Duệ vốn đã quen thuộc từng ngóc ngách, cậu dẫn Nguyễn Ngưng lên tầng mười sáu của một tòa nhà văn phòng, chỉ về phía đối diện nói: “Đó là trường đại học mà em khó khăn lắm mới thi đỗ vào.”

Nguyễn Ngưng nghiêng đầu liếc nhìn: “Học đại học cũng chẳng có tác dụng, thà đi giao đồ ăn nhanh kiếm tiền nhanh còn hơn.”

Tô Tử Duệ thở dài: “Đúng vậy, tốt nhất là ở nhà giao đồ ăn, ít nhất còn có thể ở gần cha mẹ.”