Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 297




“Tại sao cậu không tìm cách quay trở lại?”

Tô Tử Duệ cụp mắt nói: “Chuyến đi dài như thế, em nhất định không thể về đến nhà. Cha mẹ hẳn là mong em sống hơn.”

Tòa nhà văn phòng nay đã bị đột kích vô số lần, thật ra cũng không tìm thấy gì cả, ngay cả bàn ghế văn phòng cũng không còn nữa, có lẽ đã bị thiêu rụi thành tro từ lâu rồi.

Hai người từ trên lầu đi xuống.

Lúc này, đột nhiên có tiếng súng vang lêm từ phía xa.

Hai người nhìn nhau rồi vội vàng quay về tòa nhà văn phòng để trốn.

Có Tô Tử Duệ ở bên cạnh, Nguyễn Ngưng không lấy ống nhòm ra mà chỉ nghe thấy tiếng súng càng lúc càng dữ dội, hình như càng ngày càng gần.

Tô Tử Duệ nói: “Bọn họ đang hướng về phía chúng ta, tốt nhất là leo lên mấy tầng nữa, tránh bị người bọn họ ẩn náu đánh trúng.”

Nguyễn Ngưng nói: “Được.”

Hai người cùng lúc leo lên tầng cao nhất, mồ hôi đầm đìa.

Leo cầu thang trong thời tiết này còn khổ hơn cả cái lạnh cực độ.

Tiếng súng càng lúc càng gần, Tô Tử Duệ nghe một hồi mới nói: “Chắc là trận chiến giữa căn cứ Minh Nhật và căn cứ Bàn Cổ.”

Nguyễn Ngưng tò mò hỏi: “Làm sao cậu biết được chuyện này?”

Tô Tử Duệ: “Căn cứ Minh Nhật chủ yếu dùng súng trường.”

“Căn cứ Bàn Cổ có súng bắn tỉa. Mặc dù tài thiện xạ của họ không chính xác, nhưng họ thích phục kích các tòa nhà cao tầng.”

“Có thể biết điều đó bằng cách lắng nghe tiếng súng.”

Nguyễn Ngưng nhướng mày, giơ ngón cái ra hiệu cho cậu.

Một lúc sau, tiếng súng từ xa vọng lại rồi từ từ nhỏ dần.

Giữa hai người không có hơi âm thanh nào, Tô Tử Duệ thả lỏng nói: “Đi xuống.”

Nguyễn Ngưng gật đầu.

Vừa định đi ra ngoài thì có tiếng bước chân từ phía bên kia cầu thang truyền đến.

Nguyễn Ngưng liếc nhìn Tô Tử Duệ, ra hiệu cậu im lặng.

Tô Tử Duệ bị dọa đến không thể động đậy.

Nguyễn Ngưng nhón chân đi tới cửa sổ, phát hiện có hai người cầm súng đi vào hành lang.

Họ bước đi chậm rãi, rõ ràng là đang đề phòng bị tấn công bất ngờ.

Những người gia nhập căn cứ, đặc biệt là những người vào đội đều có dấu ấn trên người.

Quần áo của hai người được vẽ biểu tượng của căn cứ Minh Nhật, thực chất là hai vòng tròn ghép lại với nhau, sau đó vẽ một mặt trăng lưỡi liềm bên trong vòng tròn nhỏ.

Tượng trưng cho hai mặt trời và một mặt trăng.

Có thể thấy, tư lệnh căn cứ Minh Nhật có ý thức lễ nghi rất mạnh mẽ.

Nhưng đây là mạt thế, việc ra khỏi cùng một căn cứ không có nghĩa là họ là bạn bè, chưa kể có thể cải trang.

Nguyễn Ngưng không nói gì.

Hai người tiếp tục đi vào trong, bắt đầu lục soát từng phòng.

Nguyễn Ngưng suy nghĩ một hồi, nhận ra trốn cũng không phải là cách, cô đang muốn đi ra ngoài, Tô Tử Duệ đột nhiên nói: “Đại ca, để em ra ngoài xem bọn họ có chuyện gì không.”

Nguyễn Ngưng bất ngờ nhìn cậu.

Tô Tử Duệ nói: “Anh nhất định phải có súng, anh là thành viên chính thức, trước đây anh đến từ căn cứ lớn.”

Nguyễn Ngưng gật đầu.

“Anh làm sao vậy, anh phải bảo vệ em.” Tô Tử Duệ nói xong, cố ý làm ồn.

Hai người ở bên ngoài đột nhiên hét lên và hỏi: “Ai?”

Tô Tử Duệ lớn tiếng nói: “Đại ca, em là thành viên khu B của căn cứ Minh Nhật, có tấm sắt để chứng minh.”

Vừa nói, cậu vừa giơ hai tay lên quá đầu, tay phải cầm tấm sắt rồi bước ra khỏi phòng.

Hai người ở bên ngoài không bỏ súng xuống, nhìn về phía Tô Tử Duệ.

Một người hỏi: “Cậu thực sự đến từ căn cứ của chúng tôi?”

Tô Tử Duệ nói: “Đương nhiên, đây là tấm sắt của em, trên đó có chữ Anh Ba vẽ.”

Người đàn ông tiếp tục hỏi: “Cậu vào căn cứ khi nào?”

“Chỉ mới hai ngày này thôi.” Tô Tử Duệ nói: “Đại ca, em chỉ tới tìm vật tư, chúng ta đều là cùng một căn cứ, xin hãy thả em đi.”

Đối phương đột nhiên nheo mắt lại: “Tìm được cái gì ăn rồi?”

Tô Tử Duệ: “Không có, anh có thể kiểm tra ba lô của em, bây giờ đều trống rỗng.”

Hai người cầm súng nhìn nhau.

Một người nói: “Tự mình đổ ra đi.”

Tô Tử Duệ cẩn thận cởi ba lô ra, vứt xuống đất.