Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 51




Lần này, càng có nhiều người động lòng hơn.

Phá cửa là không đúng, nhưng bây giờ bọn họ đã sắp chết đói rồi, còn quan tâm đúng hay không đúng làm gì nữa?

Mọi người đều ích kỷ, giống như những hộ gia đình khác ích kỷ không muốn giúp bọn họ, chẳng lẽ bọn họ không thể ích kỷ đi phá cửa sao?

“Tôi đồng ý phá cửa của những căn hộ còn trống! Sau khi tìm được thức ăn chúng ta sẽ tập trung lại để quản lý và ưu tiên cho người già với trẻ em.”

“Dựa vào đâu mà phải chia cho người già với trẻ em trước, phải chia cho người ra sức nhiều mới đúng! Chia theo sức lao động!”

“Tôi cũng đồng ý phá cửa.”

Trong lòng Tần Duệ Đức vẫn còn hơi do dự, nhưng trước mắt đã có bảy đại biểu người tán thành, nếu ông ta phản đối thì sẽ không lập được uy tín với bọn họ.

Ông ta vẫn còn muốn đảm nhiệm chức chủ tịch của Ủy ban tự cứu!

Tần Duệ Đức lập tức nói: “Được rồi, đã thế hôm nay chúng ta giải quyết vấn đề chỗ ở trước, ai đồng ý phá cửa của những căn hộ trống thì giơ tay, chỉ cần có tám đại biểu đồng ý thì ngay hôm nay chúng ta sẽ tiến hành luôn.”

Vút, vút, vút, gần như tất cả mọi người đều giơ tay.

Và ở đâu đó, một âm mưu khác đang âm thầm diễn ra.

...

Cuộc họp của Ủy ban tự cứu vẫn đang diễn ra.

Đã thông qua kế hoạch phá cửa những căn hộ còn trống, tiếp theo phải giải quyết vấn đề nhân lực và công cụ.

Về chuyện nhân lực thì giải quyết khá dễ, mỗi nhà chỉ cần cử ra một người đàn ông trưởng thành là được, nhưng vấn đề công cụ thì có hơi phiền phức.

Phải biết, mọi người tụ tập lại đập cửa cũng được, dù sao luật cũng không trừng phạt đám đông, nhưng đến lúc tính toán rõ ràng thì hình phạt dành cho những người đóng góp công cụ có tăng lên không?

Ai cũng không muốn làm chim đầu đàn.

Thấy tất cả mọi người đều tránh né, người thanh niên đang nói chuyện có vẻ không hài lòng nói: “Vừa rồi mấy người giơ tay nhiệt tình lắm mà, sao bây giờ lại im lặng rồi, nhiều người như vậy mà lại không có ai đứng ra ư?”

Một đại biểu bên phía khu biệt thự bĩu môi nói: “Chúng tôi vội vàng trốn khỏi biệt thự nên trong tay không có gì cũng là bình thường, mấy người chắc phải có chứ? Tôi có thấy người đàn ông họ Trình ở tầng ba đã dọn hết nệm ra ngoài.”

Người đại diện của gia đình đó nhanh chóng nói: “Không! Ở nhà tôi không có dụng cụ bảo trì, người nào chạy nạn mà mang theo tua-vít chứ.”

Chàng trai trẻ liếc nhìn đám người: “Tôi biết mấy người đang nghĩ gì, biết mấy người không muốn chịu trách nhiệm. Nhưng vừa rồi mấy người không nghe lãnh đạo Tần nói phải đoàn kết sao?”

Tần Duệ Đức nghe anh ta nhắc tới mình, lập tức đứng thẳng dậy: “Đúng, mọi người phải đoàn kết với nhau.”

Trong đôi mắt của người đàn ông hiện lên vẻ trào phúng, anh ta nhìn mọi người rồi nói: “Nếu đã đoàn kết thì không chỉ bây giờ mà sau này cho dù đã lấy lại trật tự thì cũng phải đoàn kết với nhau, đến lúc nó nếu ai khai ra người nào ra sức nhiều nhất, người nào cung cấp công cụ thì chính là kẻ thù của tất cả mọi người!”

Anh ta vừa nói dứt lời, mọi người đều giật thót run rẩy.

Nhìn cậu thanh niên trẻ chỉ mới hơn hai mươi tuổi này, đột nhiên Tần Duệ Đức cảm thấy vị trí lãnh đạo của mình đang gặp nguy hiểm.

Ông ta nhíu mày nói: “Cậu bạn này, nói chuyện thì nói chuyện, đừng có đe dọa người khác, ủy ban tự cứu của chúng ta là nơi đoàn kết để mọi người giúp đỡ lẫn nhau, chứ không phải băng đảng xã hội đen.”

Thanh niên kia không thèm để ý tới ông ta: “Muốn đoàn kết thì mọi người phải cùng nhau gánh chịu rủi ro, người khác thế nào tôi không quản được, nhưng nếu để tôi biết ai không tuân theo giao ước này thì sau khi ra tù tôi chắc chắn sẽ đến thăm hỏi cả nhà của người đó.”

Mọi người lập tức câm như hến.

Hồi lâu sau, một đại biểu đứng ra nói: “Đi, tôi đồng ý mọi người phải đoàn kết nhất trí với nhau, không thể bán đứng người một nhà.”

“Tôi cũng đồng ý.”