Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 52




Thấy không có ai phản đối, đại biểu từ hộ gia đình ở tầng hai vừa mới đưa ra ý kiến cũng không kiên trì nữa, nói: “Thật ra tôi có mang theo một hộp dụng cụ, mấy thứ trong đó chắc là đủ dùng.”

Người đàn ông liếc nhìn anh ta một cái rồi nói: “Vậy anh nhanh chóng lấy đồ đạc của mình ra đi.”

Đại biểu ở tầng hai quay trở lại tầng của mình, khoảng năm phút sau anh ta cầm theo một hộp dụng cụ quay trở lại, rồi mở nó ra trước mặt mọi người.

Hàng bày la liệt trước mắt mọi người, những thứ trong hộp đều là thứ tốt.

Thanh niên trẻ tuổi kia lập tức hưng phấn, anh ta nhìn chiếc búa lớn nhất và dài nhất rồi nói: “Mẹ kiếp, chiếc búa này trông mạnh quá!”

Anh ta cầm cây búa trong tay, thân búa có chất lượng rất tốt, tay cầm được bọc nhựa chống trơn trượt và giảm sốc, vừa cầm lên đã thích đến mức không muốn bỏ xuống.

Sau khi thấy anh ta cầm búa, những người khác cũng bước đến, người to gan thì cầm cờ lê, người nhát hơn thì cầm tua vít, kìm, còn người sống ở tầng hai lại chọn cho mình một cái cưa.

Tất cả đã chuẩn bị xong, mười một người đàn ông bắt đầu đi gõ cửa từng nhà.

Nỗi sợ hãi dần bao trùm lên cả tòa nhà.

Lúc này, trong căn hộ 1801, Trình Quý Lịch đang biểu diễn tài nghệ cho Nguyễn Ngưng xem.

Tối qua, cô ấy đem cây cung Recurve nặng ba mươi hai pound về nhà để luyện tập, sau một buổi tối cảm thấy kết quả khá tốt nên hôm nay vừa thức dậy cô ấy đã nóng lòng muốn nghe Nguyễn Ngưng khen mình.

Chỉ thấy cô ấy dựng bia ngắm lên, sau đó xoay quanh nó hai vòng, rồi đi đến đầu bên kia của căn phòng, đứng đó nhắm khoảng nửa phút rồi bắn ra một mũi tên.

“Vụt” một tiếng, mũi tên trúng ngay hồng tâm.

Nguyễn Ngưng không ngờ thành tích lại tốt như vậy, cô vui mừng nhìn Trình Quý Lịch: “Giỏi quá đi mất, chỉ mới một buổi tối thôi đó, cô làm sao mà hay vậy.”

Trình Quý Lịch hất cằm, nhưng không hề kiêu ngạo nói: “Khiêm tốn, khiêm tốn một chút, dù sao tôi cũng đã luyện bắn súng nhiều năm, đây chẳng phải là chuyện hiển nhiên sao?”

Trong lòng Nguyễn Ngưng cảm thấy hơi mắc cười, nhưng ngoài miệng vẫn không ngừng tâng bốc: “Dù sao cũng chỉ mới qua một buổi tối, chắc chắn là do cô có năng khiếu bẩm sinh! Quý Lịch, cô mau dạy cho tôi đi, tôi cảm thấy một giáo viên giỏi như cô chắc chắn sẽ đào tạo ra được một học trò tốt.”

Trình Quý Lịch thả cây cung Recurve trong tay xuống: “Được rồi, để tôi dạy cô cách đứng trước.”

Hai người ngồi cạnh nhau trò chuyện một lúc, Trình Quý Lịch nói: “Cô cứ luyện tập trước đi, năm đó lúc tôi luyện bắn súng phải đứng liên tục mấy giờ liền mới có thể giữ được thăng bằng.”

Nguyễn Ngưng ừ một tiếng, sau đó hai tay cầm cung Recurve lên, mắt nhìn thẳng vào bia ngắm.

Trình Quý Lịch buồn chán, cầm cây cung liên hợp ở trên bàn lên ngắm nghía.

Sức mạnh của cung liên hợp rất lớn, với bia ngắm mà Nguyễn Ngưng sắp xếp, chỉ một mũi tên đã có thể xuyên qua hai lớp.

Lúc cô ấy đang tự hỏi phải cải tạo bia ngắm thế nào thì bên ngoài truyền đến tiếng động ầm ĩ.

Có tiếng phá cửa, có tiếng đánh vỡ cửa sổ, còn có tiếng dây xích va chạm mạnh với kim loại.

Nguyễn Ngưng và Trình Quý Lịch liếc mắt nhìn nhau, biết là có người tìm tới cửa.

Trình Quý Lịch hỏi: “Có cần ra ngoài nhìn thử không?”

Nguyễn Ngưng thả cây cung xuống: “Đương nhiên phải ra ngoài rồi, không tránh được đâu, trước tiên cứ nhìn xem bọn họ muốn làm gì cái đã.”

“Mới có ngày thứ hai, sẽ không phát điên nhanh như vậy chứ.” Trình Quý Lịch lẩm bẩm: “Chắc là muốn làm chuyện gì đó, đừng nói là bọn họ muốn dọn đến ở tầng mười tám đấy nhé?”

Nguyễn Ngưng không nói gì.

Sau khi hai người ra ngoài, mới phát hiện Trình Quý Khoan đã đứng sẵn ở cửa.

Qua cửa sổ lối thoát hiểm, Nguyễn Nhưng nhìn thấy cầu thang chật kín người, toàn là đàn ông, trong tay ai cũng cầm dụng cụ.

Đứng giữa là một thanh niên tầm đôi mươi, tay cầm một cái búa lớn.

Khi nhìn thấy Nguyễn Ngưng và Trình Quý Lịch, ánh mắt anh ta đột nhiên sáng lên.