Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 53




Trình Quý Khoan nhíu mày: “Bây giờ mấy người cũng thấy rồi đó, hai căn hộ này đều có người ở, không còn phòng trống.”

Tần Duệ Đức bị vây trong đám người, ông ta chật vật chen chúc trong đám người nhìn vào bên trong, thấy Nguyễn Ngưng và Trình Quý Lịch đứng chung một chỗ, còn Trình Quý Khoan thì đứng một mình ở phía đối diện: “Được rồi, hai căn hộ đều có người, chúng ta tiếp tục lên lầu thôi.”

Người đàn ông trẻ tuổi đột nhiên cười thành tiếng: “Lãnh đạo Tần, ông đừng vội, chúng ta phải giải quyết khóa cửa ở lối thoát hiểm trước đã.”

Tần Duệ Đức nhìn anh ta: “Cậu muốn giải quyết thế nào?”

“Bây giờ lũ lụt còn đang dâng cao, không chừng sau này chúng ta còn phải chuyển lên trên, hai căn hộ này lại khóa cửa thoát hiểm, vậy sau này chúng ta sẽ ở đâu đây?”

Trình Quý Khoan nói: “Trên tầng vẫn còn chỗ ở.”

Thanh niên kia liếc anh nói: “Nếu tôi cứ muốn ở tầng mười tám thì sao? Đây là chỗ công cộng, mấy người dựa vào đâu mà khóa nó lại?”

“Đúng vậy, bọn họ dựa vào đâu mà khóa nó lại.” Có người tiếp lời.

“Đây là vi phạm luật phòng cháy chữa cháy!”

“Hai gia đình này ích kỷ quá, nhà chúng ta thì bị ngập còn họ lại khóa lối thoát hiểm lại, muốn chúng ta ngay cả hàng lang cũng không được ngủ đúng không?”

Có người bị kích động, dốc sức phá cửa gỗ: “Mấy người nhanh chóng mở cửa thoát hiểm ra cho tôi, nếu không đừng trách chúng tôi phá cửa!”

Nguyễn Ngưng thấy trong tay mỗi người đều có một dụng cụ, hiển nhiên là dùng cho việc lớn.

Lúc này Trình Quý Khoan nhỏ giọng giải thích: “Bọn họ muốn tìm căn hộ không có ai ở, sau đó phá cửa vào ở.”

Nguyễn Ngưng cũng không quá bất ngờ, nói lớn: “Không phải các anh đang tìm nhà ở sao, sao lại ở đây tranh giành hành lang làm gì?”

Mọi người dừng lại, lúc này người đàn ông trẻ tuổi kia lại nói: “Đúng là chúng tôi đang tìm nhà ở, nhưng nếu không tìm thấy thì làm sao?”

Nguyễn Ngưng: “Dưới tầng có nhiều nhà như vậy, không lẽ các anh không tìm được một căn nào?”

Những người khác đều không lên tiếng, thật ra bọn họ đã xông vào hai căn hộ không có người ở, trong đó có một căn trống không không có ai, căn còn lại thì có đầy đủ tiện nghi, bốn phòng đều có giường, hơn nữa có cả sô pha, trong hoàn cảnh hiện tại có thể chứa được rất nhiều người.

Hơn nữa, căn hộ này còn có một ít thức ăn, tất cả đều đã bị bọn họ lấy hết.

Tần Duệ Đức cố gắng khuyên mọi người dĩ hòa vi quý: “Mọi người, mục đích của Ủy ban tự cứu của chúng ta là đoàn kết tự cứu lẫn nhau, không cần phải nảy sinh tranh chấp với các hộ gia đình khác. Thế này đi, chúng ta đi lên trên xem thử, nói không chừng vẫn còn căn hộ khác có thức ăn thì sao?”

Mọi người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, hầu hết tất cả mọi người đều không muốn làm lớn chuyện, chỉ là một hành lang mà thôi, không cần tính toán quá.

Thứ mà người đàn ông trẻ tuổi kia nhìn trúng chẳng phải là hành lang, anh ta liếc Tần Duệ Đức một cái: “Được rồi, hôm nay chúng ta tìm chỗ ở trước, nếu không có phòng thì không được khóa cửa thoát hiểm nữa.”

Nói xong, anh ta nhìn Nguyễn Ngưng với ánh mắt đầy ẩn ý.

Nguyễn Ngưng nhíu mày, đáp lại anh ta bằng ánh mắt càng thâm sâu hơn.

Người đàn ông kia chẳng thèm để trong lòng, thậm chí còn cảm thấy Nguyễn Ngưng là một người thú vị, đủ độc.

Anh ta mỉm cười, đến gần cửa thoát hiểm, tay trái gõ nhẹ hai cái lên cửa sổ như một kẻ biến thái: “Còn chưa giới thiệu với hai người đẹp, tôi là Ngô Tấn, sau này vẫn còn nhiều cơ hội để gặp mặt.”

Nghe đến cái tên này, ban đầu Nguyễn Ngưng có hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó lại mừng rỡ.

Đám người đi theo dẫn dắt của Ngô Tấn ồn ào đi lên tầng mười chín.

Hành lang trở nên yên tĩnh.

Vẻ mặt Trình Quý Khoan nghiêm túc: “Không ngờ rằng bọn họ lại đoàn kết nhanh như vậy, chúng ta cần phải cẩn thận hơn.”

Trình Quý Lịch cắn răng: “Ngưng Ngưng, cô kéo tôi làm gì, vừa rồi có phải cái tên Ngô Tấn kia đang đe dọa chúng ta không?”

Nguyễn Ngưng nói một câu đầy thâm ý: “Xem ra anh ta là một kẻ rất tàn nhẫn đó.”