Tôi Sẽ Không Thích Anh - Hạt Thư

Chương 43




“Là anh trai em.” An Du chỉ giải thích ngắn gọn cho Trần Thương và không hề có ý định xuống xe. 

Cô mở nguồn điện thoại, tin nhắn chờ ùn ùn kéo đến. Trần Thương bật đèn, mở cửa xe nói: “Không xuống xe à?”

“Không.” An Du bắt chéo hai tay để trước ngực, nhắm mắt lại ngả về phía sau, mím môi nhíu mày, giống như đứa trẻ chưa chơi đủ thì đột nhiên bị bắt về nhà. 

Ba ngón tay của Trần Thương lần lượt điểm nhẹ trên vô lăng. Xuyên qua lớp ánh sáng chói mắt cách hai ô cửa xe, anh nhìn Bùi Cảnh Ngôn, trên môi nở một nụ cười nhẹ.

Ánh đèn pha từ hai chiếc xe chiếu thẳng vào nhau hơn mười giây mới chịu tắt.

Kính thủy tinh bị gõ hai cái, cỗ xe ngựa xa hoa biến lại thành bí ngô, chưa đến mười hai giờ mà phép thuật đã tự động biến mất.

Trước khi An Du kịp nhìn đến Bùi Cảnh Ngôn, vẻ mặt của anh nhanh chóng chuyển từ lạnh lùng nghiêm khắc sang dịu dàng ấm áp. An Du hạ cửa sổ xe xuống, thể hiện sự ngoan ngoãn, khẽ gọi: “Anh.”

Cô giới thiệu với Bùi Cảnh Ngôn: “Đây là Trần Thương, giám đốc sản phẩm của ‘Yêu Ma Ký’.”

Trần Thương gật đầu mỉm cười: “Giám đốc Bùi, đã lâu không gặp.”

“Hai người biết nhau sao?” Ánh mắt An Du đảo qua đảo lại giữa hai người, có chút kinh ngạc. 

Bùi Cảnh Ngôn gật gật đầu, nụ cười không đổi: “Đương nhiên là biết, giám đốc Trần là người được lãnh đạo cấp cao của Lôi Thịnh khen thưởng nhất, không ai sánh bằng.”

Trần Thương hời hợt đáp: “Quá khen.”

“An An, bảy giờ rồi, dì Trương cũng đã chuẩn bị xong bữa tối.” Bùi Cảnh Ngôn chỉ chỉ đồng hồ trên cổ tay, giọn điệu người lớn vừa nghiêm khắc lại vừa có chút từ tốn nhắc nhở An Du: “Vui đến nỗi không nhớ đường về rồi sao?”

“Em đang tính về đây.” An Du giải thích: “Hôm nay đúng lúc gặp được giám đốc Trần, bàn chuyện công việc cả nửa ngày, không còn việc gì nên bọn em về trường cấp ba đi dạo.”

Trần Thương không lên tiếng, lông mày nhếch lên. Bùi Cảnh Ngôn ra vẻ đã rõ: “Các em là bạn học, nhất thời có nhiều chuyển để nói cũng dễ hiểu.”

An Du ngồi im, vẫn không mở cửa xe, cô ngoái đầu nhìn Trần Thương liếc mắt một cái, nói với Bùi Cảnh Ngôn: “Cho giám đốc Trần dùng bữa tối cùng với chúng ta đi anh.”

Nụ cười của Bùi Cảnh Ngôn trở nên cứng ngắc, lập tức khéo léo mời: “Không biết tổng giám đốc Trần có chịu nể mặt không?”  

Trần Thương thản nhiên đáp: “Cung kính không bằng tuân mệnh.” 

An Du cài dây an toàn xong, mắt nhìn về đằng trước, nói với Bùi Cảnh Ngôn: “Em ngồi xe của anh ấy.”

Bùi Cảnh Ngôn đứng ngoài cửa xe, sau khi rũ mắt quan sát cô vài giây, liền cười với Trần Thương: “Bên đó đường tối khó chạy, làm phiền giám đốc Trần.”

“Không phiền.” Trần Thương vặn chìa khóa khởi động xe.

Dọc đường đi An Du rất im lặng, ngay cả tiếng thở dài cũng cố gắng nén trong lòng. Một nỗi lo lắng không thể gọi tên đang dâng lên trong lòng cô, truyền đến từng đầu ngón tay khiến nó có chút đau. Cô vô thức cào cào lên miếng da trên cửa xe, đến khi về đến nhà họ Bùi, chỗ da đó đó đã bị cào rách thành một khoảng nhỏ.

An Du cầm những mảnh nhỏ đó định dán lại, “Cái này… thật xin lỗi, làm hư xe anh rồi.”

“Không sao.” Trần Thương không để ý, một tay nắm lấy bàn tay trái của An Du, một tay dịu dàng xoa nhẹ giữa hai đầu chân mày của cô: “Đến rồi.” 

Dì Trương vẫn đang chuẩn bị nốt món cuối. Trong phòng bếp, cánh quạt của máy hút khói chuyển động phát ra âm thanh khiến cho nơi này trở nên có sức sống hơn tối hôm trước. 

Trong phòng nóng đến nỗi muốn đổ mồ hôi, An Du tự nhiên nhận lấy áo khoác ngoài của Trần Thương treo lên giá. Bùi Cảnh Ngôn vẫn luôn chú ý theo từng cử động của cô, anh treo áo của mình ở chỗ khác.

Trên tường của phòng ăn treo một tấm hình gia đình: Dịch Mỹ Trân ngồi ở giữa, Tống Mộng đứng ở phía sau đặt tay lên ghế bà, An Du và Bùi Cảnh Ngôn đứng bên trái, Bùi Văn Đình đứng bên phải,gương mặt của ba đứa trẻ vẫn còn vương nét ngây ngô, trong bức ảnh không có người đàn ông trụ cột. Tất cả đều nói “Quả cà*” mới có được nụ cười như vậy, nhìn qua bọn họ là một gia đình hòa thuận, nhưng thực tế lại không phải.

(Quả cà* – Âm tiếng Trung là “qie’zi”, khi đọc miệng sẽ hơi cong lên như đang cười, giống chúng ta bảo nhau nói “cheese” hay “kim chi” trước khi chụp ảnh vậy.)

“Đó là lúc An An mười tám tuổi.” Bùi Cảnh Ngôn đứng bên cạnh Trần Thương, hai người đàn ông cao lớn đứng sát nhau, cùng nói chuyện thường ngày trong nhà, áo len trên người họ một sáng một tối tựa như hai thái cực. 

Trần Thương cười nhạt: “Ừ.”

An Du đặt tay lên vai thân hình mặc chiếc áo đen, ló đầu ra nói: “Em đói rồi đói rồi, mau rửa tay ăn cơm thôi.” Bùi Cảnh Ngôn nghiêng đầu, liếc nhìn cô khoác tay lên vai Trần Thương một cách tự nhiên, nghiêm giọng nói: “An An, giám đốc Trần là khách cũng là đại diện cho Lôi Thịnh, chú ý lịch sự.”

An Du chậm rãi thu tay lại, đi về bồn rửa tay, bĩu môi nói: “Giám đốc Trần, mời đi bên này.”

Trần Thương nén cười nhìn cô đi ngang qua: “Không cần khách sáo, trong kỳ nghỉ không cần quan tâm đến thân phận đối tác đâu.”

“Anh, sao anh biết em học ở trường cấp ba Quận Thành?” An Du tay xếp chén đũa, thuận miệng hỏi. 

Bùi Cảnh Ngôn kéo ghế, phát ra tiếng ‘két’ ma sát với mặt đất, nói: “Anh đoán thế.”

Ba món chính một món canh, đều là những món ăn Trung điển hình.

Ba người ngồi ở ba góc của bàn ăn, An Du dịch cây nến trên bàn ra xa, liếc mắt thấy có món được làm từ nguyên liệu bò bít tết và rượu, cô cố ý nói: “Anh, hôm nay anh định ăn món Tây à? Vậy còn kêu em về làm gì, anh nên cùng chị dâu hưởng thụ thế giới của hai người mới đúng.”

Hai tay của Bùi Cảnh Ngôn đặt dưới bàn, anh xoay xoay chiếc nhẫn ở ngón giữa bên tay trái, kéo đến đốt thứ nhất thì lại đeo về, muốn tháo ra lại thôi. Anh đưa cho An Du bát canh: “Y Y không có ở đây.”

Trong canh có vài cọng hành lá thái nhỏ, An Du uống một hơi, nhíu mày đặt bát xuống. Bùi Cảnh Ngôn thấy vậy hỏi: “Canh dì Trương nấu không hợp khẩu vị à?”

“Giám đốc An không ăn hành lá.” Trần Thương lên tiếng, cầm lấy cái bát không của mình, múc hai muỗng tách hết dầu và hành rồi đưa lại cho cô.

“Cảm ơn.” An Du không khách sáo với anh, gắp hai miếng cá vược non mềm bỏ vào bát của Trần Thương. 

“An An, phải dùng đũa chung.” Bùi Cảnh Ngôn cau mày nhắc nhở, lấy bát canh An Du đã uống, uống hơn phân nửa. 

An Du trừng mắt, ngăn cản không kịp: “Đó… đó là bát em vừa uống rồi mà.” 

“Thì sao?” Bùi Cảnh Ngôn tự nhiên cầm lấy khăn giấy ướt, mắt nhìn sang Trần Thương, sau lớp kính là sự vui vẻ không hề che giấu: “Giám đốc Trần có vẻ rất hiểu em gái tôi, trong công việc nó không gây phiền phức gì cho các cậu đấy chứ?”

“Giám đốc An rất có sức sáng tạo, phương pháp kế hoạch rất rõ ràng, ngay cả kỳ nghỉ cũng…” Trần Thương dừng lại, ánh mắt giao nhau với An Du, lại cười: “Giám đốc An còn lo lắng chuyện sắp xếp tuyên truyền game, tôi cảm ơn cô ấy còn không hết, sao có thể gây phiền phức được?”

“Ừ, xem ra An An đã bồi dưỡng được tình cảm với hạng mục này rồi.” Bùi Cảnh Ngôn gật đầu, chậm rãi nói: “Thật là nhiệt tình hiếm thấy.”

“Qua lễ chính là mùa cao điểm của hoạt động của game, mọi thứ vẫn hoạt động tốt chứ? Từ khi ‘Yêu Ma Ký’ ra mắt rồi trở nên hot đến nay, các tựa game tương tự như vậy xuất hiện trên thị trường không ít, áp lực cạnh tranh chắc hẳn là rất lớn. Các sản phẩm khác đều trực tiếp dùng mã IP phát triển, riêng ‘Yêu Ma Ký’ lại là tự nghiên cứu, không suy nghĩ đến việc hợp tác cùng với các nhà đầu tư mạnh à? Theo như tôi biết, CEO của Lôi Thịnh cũng có hướng phát triển này.”

Bùi Cảnh Ngôn chỉ lớn hơn hai người ba tuổi, tuy giọng nói mang đầy sự quan tâm của anh lớn, nhưng cũng dùng kinh nghiệm của người đi trước mà quan sát tình hình.

Trần Thương vẫn giữ thái độ ung dung, vầng trán kiêu ngạo: “Làm phiền giám đốc Bùi lo lắng. Người khác không có thì tôi có, người khác có thì tôi giỏi hơn. Sự cạnh tranh lúc nào cũng tồn tại nhưng quan trọng nhất là không ngừng cải thiện sản phẩm. Có sự giúp đỡ của giám đốc An, áp lực của sản phẩm giảm đi rất nhiều, còn về cái khác…vẫn phải xem kế hoạch thường niên của giám đốc An thế nào đã.”

“Tận tâm trong hạng mục khiến con người ta tiến bộ.” An Du nghe đến nỗi nhức đầu, đứng dậy rót rượu cho Bùi Cảnh Ngôn và Trần Thương: “Hai người có thể đừng bàn chuyện công việc nữa được không, nói chuyện ít lại và ăn nhiều vào.”

Bùi Cảnh Ngôn dừng chủ đề này lại, nâng ly về phía hai người: “Vậy thì, năm mới chúc công việc của hai người thuận lợi.”

An Du nâng cao đế ly cụng với Trần Thương hai cái, vang thành hai tiếng leng keng, nụ cười trong ánh mắt cô tươi rói: “Phải nhờ anh giúp đỡ nhiều, giám đốc Trần.”

“Giám đốc An khách sáo rồi.” Trần Thương cũng cụng lại hai cái, nụ cười nhàn nhạt.

Cô cụng nhẹ ly với Bùi Cảnh Ngôn, mép lý thấp hơn ly của anh: “Anh, năm mới vui vẻ, anh và chị dâu phải hạnh phúc đó nha.”

Khóe miệng Bùi Cảnh Ngôn cong cong, mí mắt hơi rũ xuống, ánh nến mập mờ chiếu sáng nửa gương mặt của anh, đến khi anh giương mắt lên lần nữa thì trên mặt đã tràn đầy nét ấm áp.

Ba người uống hết ly rượu này. 

“Đúng rồi, An An, anh đã hỏi thăm ý kiến với bên Lôi Thịnh rồi, hai tuần nữa Hàn Nam trở về sẽ vào đội của em.” Bùi Cảnh Ngôn giải thích với Trần Thương: “Trước đó An An khuyên Y Y quay về nên hiện tại em ấy không có trợ lý, người làm anh như tôi cũng đau lòng vì cường độ làm việc quá cao của nó.”

“Nhanh vậy sao?” An Du kinh ngạc chớp chớp mắt, nói với Trần Thương: “Hàn Nam cũng là đàn em của chúng ta, năng lực cũng khá tốt.”

Trần Thương nhếch mày, đặt ly rượu xuống: “Quyết định của Lôi Thịnh và Bùi thị lúc nào cũng ổn cả.”

Bùi Cảnh Ngôn ngồi lại vào vị trí ghế chủ nhà, chia cho An Du và Trần Thương thịt cùng rau củ, thoải mái nói chuyện phiếm: “Thế nào, hôm nay bọn em về trường cấp ba, có nhớ lại chuyện vui vẻ nào không?”

An Du trách móc: “Có thể nhớ được gì chứ, vội vàng đi dạo qua thôi, chuyện của em không phải anh không biết, hoàn toàn trống rỗng.”

“Giám đốc Trần cũng không nhớ được gì sao?”

“Chuyện qua lâu rồi.” Trần Thương cười cười, lắc đầu: “Trước đây tôi và giám đốc An cũng không thân lắm, thời học sinh có nhớ đến cũng chỉ là những ngày lên lớp rồi thi cử, rất nhàm chán.”

“Đúng rồi, hôm nay tôi thấy có rất nhiều học sinh chơi ‘Yêu Ma Ký’ trong giờ giải lao, bọn tôi cũng định làm một bài khảo sát người sử dụng.”

An Du dưới gầm bàn đá nhẹ vào chân Trần Thương.

“À..” Vẻ mặt Bùi Cảnh Ngôn nhìn có vẻ thoải mái: “An An thật chuyên nghiệp, tôi rất vui mừng.”