Bùi Cảnh Ngôn không hỏi chuyện liên quan đến trường cao trung Quận Thành nữa. Anh bắt đầu bàn với Trần Thương về hạng mục mà Lôi Thịnh và Bùi thị hợp tác với nhau. Hai bên đưa đẩy qua lại bằng những câu nói khách khí đậm chất thương nghiệp, bầu không khí hài hòa tự như dòng nước êm đềm chảy qua bãi đá ngầm.
Bữa cơm này kéo dài lâu hơn bình thường. An Du không xen vào, chỉ đến khi nghe Bùi Cảnh Ngôn nói bóng gió về tung tích của cô ngày hôm đó, cô mới rót đầy ly rượu, kèm theo vài lời chúc phúc để chuốc anh uống.
Sau bữa cơm Bùi Cảnh Ngôn mời Trần Thương đến phòng bida. Căn phòng có ghế sofa tiếp khách sang trọng, mềm mại và sạch sẽ. Trong phòng, phía trên bốn bức tường được treo đầy những bức tranh sơn dầu. Tất cả đều được đóng khung tinh xảo, cùng với đầy đủ trang thiết bị và mười hai chiếc đèn chiếu sáng treo phía trên bàn, vừa rộng rãi lại sáng sủa.
“Trần tổng có biết đánh bi-da không?” Đây không phải câu hỏi vì Bùi Cảnh Ngôn đã trực tiếp đưa cây cơ cho Trần Thương. Trần Thương đón lấy: “Biết một chút.”
Bùi Cảnh Ngôn đeo bao tay vải màu trắng vào, xếp hai mươi hai viên bi theo quy tắc: “Snooker* thì sao, đánh một ván nhé?”
*
Môn snooker được đại tá Sir Neville Chamberlain phát minh ra ở Ấn Độ năm 1845 là một trò chơi tâm lý với những quy luật khá đơn giản. Các tay cơ phải đánh 15 quả đỏ lần lượt với 1 quả trong 6 quả màu khác vào lỗ. Mỗi quả đỏ được tính 1 điểm, những quả màu khác từ 2 đến 7 điểm.Tham khảo wiki để biết thêm chi tiết. https://vi.wikipedia.org/wiki/Snooker#SnookerTrần Thương bôi một lượng vừa phải bột phấn lên đầu cây cơ: “Bùi tổng tự quyết là được.”
An Du đang cầm một dĩa dâu tây đã rửa sạch, chiếc dĩa sứ trắng trơn có viền sơn màu vàng, dưới ánh đèn ánh lên hai vòng tròn sáng. Cô bắt chéo hai chân ngồi lên sofa, bỏ một trái dâu vào miệng, nghe Bùi Cảnh Ngôn phân nhiệm vụ: “An An, em giúp bọn anh tính điểm.”
“…” Cô cắn hai miếng mới đứng lên, trong miệng ngậm nửa trái dâu nghiền nhỏ: “Thời gian một ván dài lắm, chơi cái này không tốt.” An Du gõ gõ thành bàn: “Hai anh ai đánh trước?”
Bùi Cảnh Ngôn khom lưng thử quay viên bi chủ màu trắng, anh tháo đôi bao tay ra, cầm lấy cây cơ, khiêm tốn nói: “Trần tổng, mời anh phát bóng trước.”
Trần Thương bình tĩnh khom người, cằm hơi cúi xuống, cổ tay áp lên mặt bàn, bốn ngón tay xòe ra, ngón cái nâng lên sát ngón trỏ tạo thành chữ V. Vai trước của anh hạ xuống, vai sau hướng lên, vai trên nâng cao, cơ thể duỗi ra, tư thế đạt tiêu chuẩn.
An Du thưởng thức góc nghiêng của anh như một tác phẩm điêu khắc tinh tế, huýt sáo một tiếng nhỏ: “Trần tổng, tư thế không tệ nha~”
Một ánh mắt phê bình nghiêm khắc bắn tới cô: “An An!”
Trần Thương không nhìn cô, trên môi nở nụ cười nhạt, nhắm chuẩn đường bi, phát lực đánh. Một gậy bắn sát ngay cạnh viên bi đỏ ở gần đường viền, bi cái lăn ra sau bi xanh lá. Rõ ràng là anh muốn tạo thành thế trận Snooker.
Bùi Cảnh Ngôn vỗ tay cười: “Trần tổng đang tạo thế thủ.”
Trần Thương lùi lại nhường chỗ, bàn tay xòe ra ra hiệu đến phiên Bùi Cảnh Ngôn: “Đường bi đi chưa tính kỹ, tôi chỉ mong bi đi ổn định là được.”
“Tôi thích đấu với đối thủ ngang tài ngang sức như vậy.” Bùi Cảnh Ngôn nghiêm túc nói, bước chân tiến lên chọn vị trí để tấn công, ánh mắt anh sắc bén như chim ưng, ra sức bắn mạnh. Viên bi cái đập vào cạnh bàn rồi bắn ngược lại, đẩy một viên bi đỏ xuống lỗ.
Trần Thương tán dương: “Kỹ năng của Bùi tổng rất tốt.”
“Ăn dâu không?” An Du thuận tay ghi cho Bùi Cảnh Ngôn một điểm, bưng dĩa dây đến gần Trần Thương hỏi anh.
Khuôn mặt của An Du căng mịn, nhuộm sắc đỏ phản chiếu từ dâu tây. Cô nở nụ cười trong veo, tựa như nét mặt bụ bẫm tròn trĩnh của trẻ con vẫn chưa hoàn toàn biến mất, gương mặt mũm mĩm đầy đặn này chỉ khiến anh muốn cắn một cái.
Ánh mắt của Trần Thương di chuyển từ khuôn mặt cô xuống dĩa dâu tây, lòng bàn tay xòe ra: “Tay bẩn.”
“A….” An Du bốc một trái dâu tây lên, giơ lên trên cao. Bùi Cảnh Ngôn thu cơ về, lạnh lùng cắt ngang: “An An, tập trung ghi điểm đi.” Rồi anh quay sang nói với Trần Thương: “Đến lượt cậu rồi.”
An Du do dự một lát, rồi cho trái dâu vào miệng mình, phồng má: “Em đâu có mất tập trung, ăn trái cây không ảnh hưởng gì mà.”
Trần Thương cười cười, đi về bàn bi-da. Anh xắn tay áo lên, để lộ đường cong của nửa cánh tay, rắn chắc hoàn mĩ, ngón tay thon dài vững vàng đặt lên mặt bàn, vô cùng chăm chú điều chỉnh góc độ.
Cú thúc này thuận lợi lạ kỳ, Trần Thương tựa như đoán được phương hướng mà bi cái và bi con chạm nhau, bi đỏ với bi màu lần lượt thi nhau rớt xuống lỗ. Sau một cú đánh, bi đỏ trên bàn không còn nhiều, đa số những viên bi màu có điểm cao đã rớt vào trong lỗ, cú đánh đơn đã vượt hơn một trăm điểm.
An Du từ xa quan sát, cũng lười tính rõ chi tiết số điểm, tuyên bố kết thúc trận đấu: “Bi trên bàn gần hết rồi, không cần đấu nữa.”
Bùi Cảnh Ngôn bật cười sau vài giây im lặng, tiếng vỗ tay từ từ lớn hơn: “Trình độ của Trần tổng quả nhiên không tầm thường.”
Trần Thương đứng lên, cầm cây cơ dựa vào bàn, thả tay áo xuống: “May mắn thôi, cảm ơn.”
“Em tưởng là sẽ lâu lắm.” An Du lại cắn thêm một trái dâu, một chân chống đất, chân kia uốn cong gập lại phía trước lắc lư, lưng thẳng lười nhác dựa vào tường: “Bọn anh có thể rửa tay ăn trái cây rồi.”
Bùi Cảnh Ngôn nhìn bọn họ, rồi nở nụ cười nuông chiều với An Du: “Nghe theo An An!” Anh xoay người đi vào phòng vệ sinh kế bên, bên trong vang lên tiếng nước.
“Sao anh chưa đi?” Mắt thấy Trần Thương cách cô ngày càng gần, mãi đến khi đầu ngón chân của bọn họ chạm nhau, cô mới ngẩng đầu lên, nhướng mày mơ hồ hỏi anh.
“Anh không cần phải rửa tay vẫn ăn được mà.” Trần Thương nghiêng người mút lấy nửa trái dâu đang ăn dở bên miệng của cô, bờ môi ẩm ướt mang hơi lạnh khẽ chạm vào, anh khen: “Rất ngọt.”
An Du nhìn qua vai anh, cửa phòng vệ sinh vẫn còn đóng, cô khẩn trương mắng khẽ: “Anh đúng là gan to tày trời.”
“Lạch cạch.” Tay nắm cửa bị đè xuống, tiếng mở cửa phát ra. Trần Thương không nhanh không chậm kéo dài khoảng cách với An Du. Bầu không khí từ ái muội liền biến thành lạnh nhạt như cũ.
“Không còn sớm nữa, bữa cơm với…”
Trần Thương lơ đãng liếc nhìn về phía An Du, mỉm cười nói: “Dâu tây rất ngon, cám ơn đã chiêu đãi. Bây giờ tôi phải đi rồi.”
Bùi Cảnh Ngôn đang xoay xoay nhẫn trên tay: “Được, nhưng vẫn còn một chuyện nhỏ muốn nhờ Trần tổng giúp đỡ.”
“Mời Bùi tổng nói.”
Bùi Cảnh Ngôn chỉ đến mô hình lego được đặt bên cửa: “Công trình kiến trúc mô phỏng này là tòa nhà văn phòng của Bùi thị mà mấy năm trước tôi đã tìm người chế tác.”
Mô hình được đặt trong khung thủy tinh, được lắp ráp từ hàng vạn miếng lego mà thành. Mô hình tòa nhà Bùi thị đứng ngay giữa, những tòa nhà xung quanh với vành đai xanh đã được trùng tu như ban đầu, chỉ có một cửa hàng một tầng kế bên toà nhà đã bị sập đổ hơn nửa.
Bùi Cảnh Ngôn nhặt một miếng lego lên, nhíu mày tìm vị trí thích hợp gần góc cửa hàng bị sập: “Từ sau khi bị tháo dỡ, nơi này xây thế nào cũng không phải kiểu mà tôi mong muốn, không bằng Trần tổng nhìn thử xem?”
“Hoá ra Bùi tổng còn có sở thích này.” Trần Thương cười cười, tiến đến gần quan sát một lúc: “Xây nhà phải có nền móng chắc, từ tầng thứ nhất của cửa hàng đã lắp ráp sai, vậy nên không thể trở về hình dáng ban đầu.”
“Ồ, thì ra là vậy.” Bùi Cảnh Ngôn nhìn mặt như hiểu ra nhưng giọng nói lại mang sự lạnh nhạt khó tả: “Mô hình cửa hàng này là quà của nhà xưởng tặng kèm, khi nhận đến tay thì bị tôi tháo dỡ. Tôi thích hủy diệt đi sau đó tái dựng lại, như vậy mới hoàn toàn theo tiêu chuẩn mà tôi mong muốn, không phải sao?”
“Mô hình lúc xuất xưởng đã có hình dạng trước.” Trần Thương cũng nhặt một miếng lego lên, đầu ngón tay xoay xoay, nhìn như đang xác định nơi để ghép, khoé miệng mấp máy như có như không: “Việc tái dựng lại cũng không thể quá khác so với mô hình ban đầu, không bằng Bùi tổng để nó trở về hình dáng vốn có thì hơn.”
Bùi Cảnh Ngôn ném khối lego trên tay xuống, vang lên tiếng va chạm rõ ràng, nhìn qua chỗ đó giống như một bãi phế tích thu nhỏ. Anh thu lại khuôn mặt tươi cười, nghiêm nghị nói: “Tôi sẽ xem xét kiến nghị của Trần tổng.”
Trần Thương khẽ ừ một tiếng, nhấc chân đi về phía cửa.
Không biết là do trong bụng ăn dâu tây lạnh hay phòng chơi bida không đủ ấm, An Du cảm thấy hơi lạnh. Cô bỏ dĩa dâu tây xuống, hai tay xoa xoa vào nhau, tiến lên hai bước đuổi theo anh: “Trần tổng, đừng quên chúng ta có cuộc họp online lúc 10 giờ tối nhé.”
Trần Thương tiếp lời: “Tôi không quên, tôi vẫn đang đợi bản thuyết trình của em.”
“Xem ra hai người vẫn còn chưa thảo luận công việc xong.” Bùi Cảnh Ngôn cho một tay vào túi, hất cằm ra hướng cửa, nói với An Du: “An An, em tiễn Trần tổng nhé.”
“Vâng.” An Du trả lời rất nhanh, mặc áo khoác đi ra theo. Trần Thương vẫn đang lơ đãng, từ tốn lau sạch tay, vừa khoác áo vừa chào tạm biệt Bùi Cảnh Ngôn. Anh ngồi trong xe đang chuẩn bị khởi động thì nhìn thấy An Du vẫn còn đang thất thần đứng bên cạnh, vẻ mặt không vui. Anh kéo cửa kính xe xuống, một tay chống lên cửa sổ, thò đầu ra đùa cợt: “Không nỡ xa tôi à?”
Dưới màn đêm, An Du trợn mắt đáp: “Còn lâu nhé!”
Trần Thương không hề ngạc nhiên, giọng của anh dịu dàng: “Ngày mai tôi về Lâm Thành.”
“Ừm.” An Du cúi đầu, một chân nhàm chán đá qua đá lại, âm thanh sột soạt khẽ phát ra từ đế giày và nền xi măng.
Trần Thương lại nói: “Tối nay nhớ ngủ sớm nhé, sáng mai dậy sớm.”
“Hửm?!”
An Du còn đang khó hiểu, lại nghe Trần Thương nói: “Em lại đây.”
Cô cúi đầu xuống, có bàn tay dịu dàng xoa lên tóc cô. Trần Thương càng xoa càng nghiện, vò rối hết cả tóc của An Du rồi nhưng vẫn chưa muốn dừng lại.
“Úi, anh làm gì đấy!” An Du tránh khỏi ‘móng vuốt’ của anh, ngước mắt lên, hơi tức giận nhìn anh, vuốt tóc gọn lại.
Trần Thương mỉm cười: “Đi về đi, anh em đợi lâu rồi đấy, đừng quên họp online nhé, đến giờ nhớ xem điện thoại.”
An Du thở dài thườn thượt, đứng thẳng lên vẫy tay chào anh qua loa: “Biết rồi, anh đi về đi!”
Đợi Trần Thương quay xe đi, đến khi không còn thấy ánh đèn đuôi xe nữa cô mới quay về Bùi gia.
***
“An An.” Bùi Cảnh Ngôn sớm đã đợi cô ở cửa.
Biệt thự rất yên ắng, ánh mắt của Bùi Cảnh Ngôn vẫn ôn nhu dịu dàng như thường lệ, nhưng cô lại không thể kiểm soát được nhịp tim đột nhiên lên xuống liên hồi.
“Anh.” Cô nhếch miệng lên: “Em…em lên lầu trước tắm rửa đi ngủ nhé.”
Bùi Cảnh Ngôn nhìn cô chăm chú vài giây mới quay người, cười khẽ: “Đi đi.”
An Du bước chậm lên cầu thang. Dưới ánh nhìn chăm chú của Bùi Cảnh Ngôn, cô càng đi càng nhanh.
Đúng mười giờ tối muộn, Wechat của An Du nhận được tin nhắn của Trần Thương. Là ảnh chụp màn hình hai tấm vé máy bay xuất hành: chuyến bay sớm nhất từ Quận Thành bay đến Lâm Thành, thời gian mua vé là buổi chiều, khi đó cô vẫn còn đang ngủ.
Cô ôm điện thoại, mỉm cười trong vô thức.
Hai giây sau một tin nhắn thu âm gửi đến, giọng nói trầm ấm, mang theo sự dịu dàng: “Ngủ sớm đi nhé, chúc em ngủ ngon.”