Rốt cuộc gần như cả hoàng cung cùng ngẩn người nhìn đám quạ đen kia hết bay từ cung này lại lượn sang cung kia. Cùng một kiểu bay, cùng một kiểu kêu, chẳng có gì khác. Dần dần từ chỗ lo lắng, sợ hãi, đám cung nhân thậm chí cả quan lại bắt đầu cá cược nhau xem tiếp theo đàn quạ sẽ bay đến cung nào. Nhìn có cảm giác như là một trò chơi tiêu khiển chứ không giống điềm xui rủi gì.
Tử Hằng nhìn gương mặt thái hậu lúc này đã đen như đáy nồi, mỉm cười hỏi:
"Mẫu hậu, trông không giống là điềm xui gì đó. Nhi thần nghĩ hôn lễ không có lý do gì để dừng."
Thái hậu Lệ Hân thở dài một hơi cố kìm nén cơn tức giận. Bà quay lại mỉm cười và đáp:
"Nếu con cảm thấy ổn rồi thì cứ tiến hành đi. Ai gia về cung chuẩn bị một chút sẽ đến."
"Vâng. Mẫu hậu đi cẩn thận."
Sau đó Tử Hằng ra lệnh cho thuộc hạ truyền tin tức về đàn quạ ra bên ngoài. Đây rõ ràng là có kẻ đang đem tín ngưỡng của mọi người ra đùa nghịch. Không phải là thượng đế báo hiệu điềm xui rủi gì. Nếu có kẻ còn dám truyền bá thông tin không đúng sự thật, lập tức chém đầu ngay tại chỗ. Những tên đạo sĩ truyền bá thông tin sau lệch đã bị tóm toàn bộ rồi đem nhốt vào trong ngục. Tử Hằng về lại cung, ra lệnh tiếp tục cử hành hôn lễ như thường.
"Bệ hạ, người cho rằng có kẻ dở trò?" Đợi đến khi mọi người ra ngoài hết, Lục Ly mới nhỏ giọng hỏi.
"Nhìn sơ qua là biết rồi. Có lẽ Thanh nhi đã nghi ngờ ngay từ đầu. Cũng chỉ có Thanh nhi mới có thể nghĩ ra được kiểu hành động như vậy."
Nghĩ tới Tử Hằng lại thấy buồn cười cũng cảm thấy rất tự hào. Bảo bối của hắn không chỉ thông minh còn rất láu cá. Cả chuyện như vậy mà cũng nghĩ ra được.
"Ngươi cho người lặng thầm điều tra xem rốt cuộc là kẻ nào làm. Sau hôn lễ ta sẽ đích thân xử lý chuyện này."
"Vâng."
...***...
Thái hậu trở về Vĩnh Hoà cung mà nổi giận vô cùng. Ban đầu bà còn tưởng trời cao cũng hiểu thấu lòng bà không muốn lần thứ hai nhìn thấy người thân của mình tiếp tục đắm chìm vào một nam nhân, bà đã lập tức chạy đến ngăn chặn Tử Hằng tiếp tục cử hành hôn lễ. Rốt cuộc mọi chuyện đều do bàn tay của kẻ khác bày ra. Chính bà cũng bị biến thành kẻ ngốc khi quá dễ dàng tin vào chuyện đó. Bây giờ bà cũng không dám nhìn thẳng vào con trai mình.
"Thái hậu nương nương, người không sao chứ ạ?" Tì nữ thấy dáng người của bà lung lay không vững vội đỡ lấy bà, lo lắng hỏi.
"Ta không sao. Ngươi cho người đến từng nơi hỏi nhỏ từng đám phi tần kia cho ta. Nói với chúng kẻ nào gây ra chuyện lũ quạ thì hãy đến gặp ai gia trước khi bị hoàng thượng và Phương Hồng Thanh phát hiện. Nếu không ai gia cũng không cứu nổi bọn chúng đâu."
"Vâng. Nô tì đi ngay."
Thái hậu cảm thấy đau đầu, uống tách trà để giải tỏa sự tức giận.
Một đám vừa vô dụng lại vừa ngu ngốc. Đã có gan bày ra một kế hoạch tốt như vậy lại không làm cho đàng hoàng. Còn chưa thấy được thành quả đã bị Phương Hồng Thanh phá được, còn bị chơi ngược lại. Giờ thì lũ quạ đó lại trở thành trò cười cho thiên hạ. Hôn lễ tiếp tục được cử hành. Không gì có thể ngăn cản Tử Hằng cưới tên nam nhân đó vào cung nữa.
Không chỉ thái hậu có tâm trạng như vậy. Ở phía xa chứng kiến lũ quạ mất kiểm soát bay vút lên trời cao, Hoà phi Uyển Dư lẩm bẩm nói: "Một lũ vô dụng." Rồi quay lại vào trong phòng.
Uyển Dư đã mất công xin phụ vương của mình đưa người nuôi quạ từ Vân quốc đến đây rồi một cách "tình cờ" để đám phi tần ngu ngốc kia biết thông tin về người này. Mọi thứ đã chuẩn bị xong đâu đấy rồi mà bọn chúng vẫn làm hỏng hết. Đúng là vô dụng. Nhưng qua việc này Uyển Dư nhận ra mình đã quá xem thường Phương Hồng Thanh. Bị rơi vào hoàn cảnh như thế vẫn có thể bình tĩnh xử lý mọi việc, lại còn theo cái cách mà không một ai dám làm. Người này nếu không chuẩn bị cẩn thận thì không thể tùy tiện đụng vào được.
...***...
Sự việc lũ quạ bay qua bay lại hết cung này đến cung kia sau khi bị truyền ra ngoài, cũng được lý giải nguyên nhân cụ thể, người dân không ai còn có ý kích động muốn hủy hôn nữa. Ngược lại bọn họ càng hứng thú muốn tận mắt nhìn xem hôn lễ đó như thế nào, nam nhân kia là ai mà có thể khiến kẻ ghen tị kia dám gây ra một chuyện động trời như vậy.
Tử Hằng để cho kiệu tám người khiêng đến rước Hồng Thanh. Kiệu ra khỏi hoàng cung, đi diễu hành trên phố một vòng rồi quay trở về. Ngồi trong kiệu, Hồng Thanh hồi hộp không dám ló mặt ra ngoài, đặc biệt là người dân không ngừng bảo hắn kéo rèm cửa lên để chiêm ngưỡng dung nhan. Hắn xấu hổ muốn chết, cứ ngồi im thin thít không dám cử động cả đoạn đường.
Phi Diên ở cùng chỗ với Tử Hằng, chuẩn bị đón cha mình bước vào cửa. Nghi thức của hôn lễ hoàng gia diễn ra vô cùng hoàng tráng, còn hơn cả lần mà hoàng đế cưới công chúa Vân quốc về làm Hoà phi. Tử Hằng muốn cho cả thiên hạ biết hắn yêu quý và trân trọng Phương Hồng Thanh nhiều đến như thế nào.
Cả đoạn đường đưa người xuống kiệu, làm lễ bái tế, hắn nâng niu chăm sóc cho thê tử hết mực khiến ai nhìn thấy cũng phải ghen tị.
Hồng Thanh luôn có cảm giác hồi hộp, lo lắng và hạnh phúc từ đầu buổi đến cuối buổi. Thậm chí hắn còn không nhớ mình kết thúc buổi lễ và được đưa vào phòng tân hôn từ lúc nào. Cho đến khi Tử Hằng dùng gậy lật khăn trùm đầu của mình, hắn vẫn còn nghĩ mình đang mơ.
"Đang nghĩ gì mà thần người vậy?" Tử Hằng buồn cười hỏi.
Hồng Thanh nhìn căn phòng ngủ của mình trong Phượng Nghi cung đã được trang trí toàn một màu đỏ hồng khác hẳn với hồi sáng hắn nhìn thấy mà vẫn cảm thấy khó tin hỏi Tử Hằng:
"Chúng ta thực sự đã thành thân rồi sao?"
"Thành thân rồi. Không tin thì để ta cắn ngươi một cái nhé!"
Tử Hằng nói là làm ngay. Y nghiêng đầu cắn vào vành tai Hồng Thanh một cái.
"Ai da! Ngươi cắn thật đấy à?"
"Thế giờ đã tin chưa?"
Hồng Thanh đỏ mặt cúi đầu, xấu hổ không đáp lời.
"Uống rượu giao bôi nào."
Hồng Thanh ngoan ngoãn làm theo. Trong đầu hắn lúc này chỉ có hình ảnh của Tử Hằng trước mặt. Bây giờ hắn mới có thể rõ ràng nhìn Tử Hằng trong bộ hỷ phục. Rất đẹp. Hắn không ngờ y mặc màu đỏ lại đẹp đến như vậy. Vừa soái khí, vừa lãnh đạm, cấm dục nhưng cũng đầy quyến rũ khiến hắn nhìn không chớp mắt.
Cung nhân vừa ra khỏi cửa, Tử Hằng đã không chờ được ôm lấy Hồng Thanh mà hôn sâu. Chiếc lưỡi ấm nóng ngay lập tức lùa vào bên trong cuốn lấy lưỡi của mình. Hồng Thanh túm chặt lấy vai áo Tử Hằng khẽ kêu lên. Hắn bị Tử Hằng hôn đến khó thở, phải khó khăn lắm mới đẩy được người ra.
"Ngươi sao phải vội vàng như vậy?"
"Ngươi bắt ta nhịn suốt ba ngày, nhịn đến muốn hỏng luôn rồi mà còn bảo ta không vội vàng sao được. Hơn nữa, ngươi mặc hỷ phục đẹp quá khiến ta không kìm được muốn… ăn sạch."
"Đợi đã! Ngươi... ngươi không thắc mắc chuyện lúc sáng xảy ra thế nào sao?"
"Đêm xuân đáng giá ngàn vàng, chúng ta không nên bỏ lỡ. Chuyện gì đó để ngày mai rồi xử lý."
Tử Hằng vừa nói vừa liếm vành tai của Hồng Thanh khiến hắn không kìm được mà rên rỉ. Áo khoác bên ngoài nhanh chóng bị y lột ra vứt qua một bên.
"Ưm… Hằng... ưm… ha a…"
Đồ nhanh chóng bị lột sạch. Tử Hằng đè Hồng Thanh trên giường, bắt đầu gặm cắn từng tấc thịt trắng hồng trên người hắn. Mỗi một nơi y chạm vào đều khiến Hồng Thanh vừa nhột, vừa ngứa, lại thấy khoái cảm vô cùng, muốn được chạm vào nhiều hơn, được yêu thương nhiều hơn.
"Thanh nhi, ta đã chờ ngày này rất lâu rồi. Ta nằm mơ cũng muốn được cưới ngươi. Bây giờ giấc mơ đã thành hiện thực rồi. Ta vui quá."
Hồng Thanh không nói được. Hắn đang bận cắn lấy cánh tay ngăn không cho mình phát ra tiếng rên rỉ đầy xấu hổ. Sao Tử Hằng lại có thể vừa cắn bắp đùi của hắn lại vừa nói những lời mùi mẫn như thế chứ.
"A đợi… ưm…"
"Đợi cái gì hả?" Tử Hằng hôn lên ngực Hồng Thanh, hai ngón tay đang nới lỏng khe mông chật hẹp.
Còn đợi cái gì nữa? Sao làm gì ngươi cũng không chịu báo trước ta một tiếng?
Hồng Thanh muốn nói như thế nhưng lại không thốt nên lời được. Động tác của y điều luyện đến mức khiến hắn sung sướng đến co cứng hay chân, đầu óc muốn loạn lên.
"Ngươi không nói thì ta làm tiếp nha."
Tử Hằng ngồi dậy, gác một chân của Hồng Thanh lên vai, thêm một ngón tay nữa vào huyệt nhỏ. Hồng Thanh không nhịn được kêu lên.
"Thanh nhi, tiếng kêu của ngươi thật hay. Ta muốn nghe. Ngươi kêu nữa đi."
"Câm… câm ngay cho ta ưm… a…"
Bốn ngón tay nhanh chóng ra vào thông thuận. Tử Hằng đặt phân thân đã cứng rắn vào cửa huyện động. Hắn nhìn ánh mắt đã mê loạn vì động tình của Hồng Thanh, cúi xuống hôn lên môi y. Bên dưới phân thân từ từ đẩy vào.
"Ha a… ưm từ từ… ưm a…"
"Ta vẫn rất nhẹ nhàng mà."
Hai chân của Hồng Thanh được Tử Hằng gác lên vai. Hắn giữ chặt lấy hai chân, bên dưới hông không ngừng thúc vào. Động tác đều đều không quá nhanh nhưng cũng không chậm khiến Hồng Thanh sướng đến cả người run lên. Phân thân của hắn cũng bị kích thích mà bắn ra."
"Ta còn chưa có bắn, ngươi đã bắn sớm như vậy. Không công bằng nha."
Tử Hằng banh rộng hai chân của Hồng Thanh sang hai bên, điên cuồng thúc mạnh khiến Hồng Thanh kêu la ầm ĩ:
"Đừng! Ưm… nhanh… nhanh quá rồi… Ngươi muốn giết ta à...a…"
"Đây chỉ mới là khởi đầu thôi. Đừng nói như vậy chứ."
"A… chậm… ưm...ha…"
Không biết hắn bị đâm rút điên cuồng như vậy mất bao lâu mới thấy Tử Hằng bắn ra. Chưa nghỉ được mấy lại bị Tử Hằng đè xuống một lần nữa. Lần này là làm từ đằng sau.
"Chết tiệt! Ngươi là thú à? Phải cho ta nghỉ chút đã chứ. Oái! Ưm… ha…"
"Cứ từ từ tận hưởng đi Thanh nhi. Đêm còn dài lắm."
* Ngươi bắt người ta nhịn mấy ngày cũng phải để người ta thoải mái giải tỏa chớ.