Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma

Chương 129: Rơi xuống nước




Trong khoảng thời gian đó người ta chẳng biết người đàn ông đã ở đâu và xảy ra chuyện gì nên hoàn toàn không có khả năng cô quen biết được anh ta.

Diệp Viên Hy cảm thấy đoạn trí nhớ bị mất kia của cô sẽ là đáp án giải đáp tất cả cho mọi sự thắc mắc, nhưng đám người Mạn Mạn hay Duy Khánh đều kiếm chuyện lách liếm cho qua mấy câu hỏi của cô. Bọn họ chưa bao giờ nói sự thật về đoạn trí nhớ kia.

Sau khi ra bên ngoài biệt thự thì cô lấy một ly rượu rồi đi lại gần phía hồ bơi nhìn xuống. Ban đêm gió thổi người vào khiến cô hơi lạnh nhưng cô lại thích cái cảm giác này, những cơn lạnh sẽ làm cho con người ta trở nên tỉnh táo không ít.

Nó giống như một người đang bị trầm luân trong chuyện gì đó lại đột nhiên trở nên thông suốt và có chút giác ngộ. Cô đang nhâm nhi ly rượu trong tay thì thấy An Tú Hân ở phía xa cũng đang cầm một ly rượu đi về phía mình.

Khi gặp cô gái này trong biệt thự thì cô đã biết được cô nàng này có tâm tư không nhỏ với vị Hàn tổng kia nhưng trong mắt anh ta lại chỉ xem cô gái này như một người quen củ mà đối đãi mà thôi.

Nhưng mà cái tên này cũng thật biết gây rắc rối cho cô, cái gì mà xinh đẹp tài giỏi, hoa nhường nguyệt thẹn rồi còn mời cô khiêu vũ trước mặt người phụ nữ thích anh ta.

Đây chẳng phải là trực tiếp khiến cho cô khi không lại bị người ta ghen ghét và ganh tị hay sao, nói là thế nhưng mà cảm giác được người khác khen thì đúng là không tệ nha.

An Tú Hân vừa đến gần cô thì lên tiếng:

"Tôi thích anh Chiêu Dạ"

Diệp Viên Hy không ngờ rằng cô gái này lại thẳng thắng như thế, mà nếu đối phương đã nói như vậy thì có vẻ là cô cũng không nên nhường nhịn để bản thân mình bị người ta ức hiếp:



"Cô thích Hàn tổng thì liên quan gì đến tôi"

"Tôi chỉ sợ anh Chiêu Dạ chỉ tùy tiện khen vài câu, nổi hứng lên mời khiêu vũ thì trong lòng của người nào đó lại mơ mộng rằng có người đó thích mình"

"Thay vì thời gian rảnh rỗi đến đây để nói những lời vô bổ thì tô nghĩ cô An vẫn nên tìm cách làm gì đó để người ta thích mình thì hơn"

"Những lời vô bổ của tôi mà lại chạm vào nỗi lòng của ai đó" Nói xong An Tú Hân còn nhếch môi cười một cái trong rất khinh thường người khác.

Cảm thấy trời càng về đêm càng lạnh, một chút say say của rượu khiến cho đầu khá đau lại thêm cô không muốn nói chuyện với những tiểu thư nhà giàu ngang ngược từ nhỏ nên quay người bỏ đi, còn An Tú Hân thấy hành động của cô như đang xem thường cô ta vì thế định đưa tay ra đẩy cô.

Nhưng bàn tay chỉ mới chân hững giữa không trung thì đôi guốc của cô dang đi đột nhiên bị gẫy khiến cho cả người mất thăng bằng mà ngã nghiên về phía hồ bơi.

Giấy phút ấy An Tú Hân có thể dể dành nắm tay cô lại để cô không bị ngã nhưng cuối cô nàng lại chọn không giúp cô.

Một tiếng đùng vang lên khiên cho mọi người xung quanh chú ý, tuy Hàn Chiêu Dạ đang tiếp rượu với một số vị lãnh đạo phía xa nhưng mắt anh vẫn thỉnh thoảng liết nhìn vị trí nơi cô đang đứng.

Vừa nhìn thấy cô bị ngã thì anh liền quăng ly rượu trên tay mình xuống đất rồi chạy lại nhảy xuống hồ bơi vớt cô lên rồi nhìn An Tú Hân một cái sau đó bế cô đi thẳng ra khổi buổi tiệc.

Khi anh vừa đi đến trước cổng thì vị trợ lý không biết từ lúc nào đã lái xe của anh đến trước cổng biệt thự. Vừa nhìn thấy anh thì Châu Khải Hiên liền bước xuống xe rồi mở ghế láy phụ ra cho anh để cô vào rồi thắc dây an toàn rồi sao đó anh mới đi vòng qua ghế lái chính rồi sao đó rời đi.

Chiếc xe của anh vừa đi không lâu thì lại có một chiếc xe khác đến trước mặt Châu Khải Hiên:



Lệ Thảo Chi:"Này anh lên đi"

"Được"

Kể ra thì từ ngày Diệp Viên Hy rời khỏi Hàn thị thì Lệ Thảo Chi cũng đã rời công ty để làm việc cho cô vì trong mắt cô nàng ấy thì cô đã là người sôi sáng, kéo cô nàng ra khỏi sai lầm và cũng đồng thời trả thù giúp và cũng là người đã sắp xếp lại cuộc sống, dẫn lối cô đi trên con đường đúng đắn.

Vậy nên Diệp Viên Hy có đi đến đâu thì Lệ Thảo Chi cũng sẽ đi theo để giúp đỡ cô, ủng hộ cô.

...............

Diệp Viên Hy co người ngồi trên xe nhìn Hàn Chiêu Dạ đang lái xe, lúc nãy cô còn ngắm sao trời này nọ cho tâm hồn được tĩnh táo nhưng lại không ngờ rằng mình lại bị té hồ.

Bây giờ thì người của cô tĩnh hơn cả chữ tĩnh luôn rồi, nhưng mà lúc nãy mai mắn là nhờ có anh vớt cô lên. Do dự được một lúc thì cuối cùng cô cũng mở miệng:

"Cám ơn anh"

"Tại sao lại cảm ơn tôi"

"Hửm, vì anh đã cứu tôi"