Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma

Chương 50: Sợ ma




"Sớm thôi, cậu sẽ thấy được cái giá khi phản bội tổ chức"

Lô hàng của trăm tỷ rồi uy tính của tổ chức nữa, mà cô nghĩ người thanh niên này đúng là não heo mà nghĩ sao một tổ chức nhỏ có thể sản xuất và buôn bán một lô hàng như vậy chứ.

Thật ra cô không biết người như A Lý chỉ phụ trách vận chuyển thôi còn hàng thì đã được bỏ vào cái rương và khóa lại nên cậu ta cũng chẳn biết đây là cái gì và trị giá bao nhiêu.

Diệp Viên Hy cũng không ngờ con người như anh có thể cẩn thận đến như vậy, những con người hoạt động ở đất nước M thì họ chỉ biết được quy mô cũng như thế lực của tổ chứ ở nước M chứ còn lại là mù mịt.

Cô nghe nói là người phụ trách vận chuyển lô hàng này từ đất nước S cũng chính là nơi cô sinh sống đã bị bọn người kia giết chết rồi.

Trong trận cướp hàng vừa rồi bên của cô đã thiệt mạng đầu gần mười mấy anh em. Tất cả những đều này là do cái tên trước mặt của cô gây ra.

"Tôi cho cậu cơ hội cuối cùng, lô hàng thật hiện đang ở đâu"

"Tôi không biết"

"Được cậu không khai thì tôi cũng không ép"

Nói xong thì cô rút điện thoại của mình ra điện cho ai đó rồi tắt máy.

Lúc nãy kêu cậu ta giao các thiết bị công nghệ ra thì cô phát hiện ra cậu ta có bật định vị nhưng cô tưởng là cậu ta liên lác với tổ chức của mình nhưng xe ra đây là thứ để đối phương theo dỗi hành động của bọn cô. Những con người này đúng là cáo già mà.

Đợi một lúc sau thì Tỉnh Lâm láy chiếc xe hơi đến chổ cô đang đứng:

"Có chuyện gì vậy"

"Người của anh bán tin tức về lô hàng, làm gián điệp cho người ta rồi còn có âm mưu lật đổ tổ chức. Cậu ta tôi giao lại cho anh đấy, nhớ là bồi dưỡng cậu ta cho thật tốt đấy"

Nói xong cô quăng chìa khóa chiếc còng tay của A Lý cho Tỉnh Lâm.

"Tôi mới nghĩ ra được cái này hay lắm nè"

"Trò gì"

"Từ từ rồi anh sẽ biết, quên nữa ngày chiều nay anh cứ say đại một người nào đó làm lão đại đi gặp bọn người kia đi"

"Tại sau"



"Tôi phải đi làm việc khác rồi "

"Ý cô là"

"Bí mật"

Diệp Viên Hy vừa nói xong thì cô thấy bóng dáng của Hàn Chiêu Dạ từ phía xa xa bay tới. Thấy thế thì cô tạm biệt Tỉnh Lâm một cái rồi lên chiếc xe mô tô của mình rồi rời đi.

Hàn Chiêu Dạ cũng không lề mề, anh bay thật nhanh rồi sau đó yên vị phí đằng sau cô.

"Sao rồi"

"Bọn chúng giăng thiên la địa võng chờ chúng ta"

"Biết ngay mà, anh biết lô hàng của chúng ta đang ở đâu không"

''Tình cờ nghe bọn chúng nói chuyện và biết được lô hàng đang ở một căn nhà hoang cách ngọn núi này không xa cho lắm"

"Vậy cúng ta qua đó xem đi, quên nữa lúc nãy tôi mới phát hiện ra một chuyện"

"Chuyện gì"

Sau đó cô đem mọi chuyện của A Lý lúc nãy nói cho anh nghe cộng thêm kế hoạch trong đầu của mình kể cho anh nghe.

"Bây giờ sau khi xác nhận lô hàng xong thì đánh úp luôn hay sau, dù gì đa số người của bọn chúng đều tập trung nhiều ở trên núi với lại anh em của chúng ta hiện giờ đang ở trạng thái sẵn sàng"

"Chúng ta qua khu nhà hoang đó trước đi"

"Anh có biết đường không"

"Cô dừng xe ở đây đi để tôi bay lên cao xem"

"Ok"

Cô dừng xe lại được một lúc thì anh quay lại.



"Đi"

"Được"

Sau đó hai người rời khỏi ngọn núi và đến điểm kế tiếp. Diệp Viên Hy đậu xe từ phía sau nhìn vào thì đã thấy trong đó âm u khiến cho cô dựng cả tóc gáy.

Trong đầu cô liên tục chạy qua những hình ảnh trên phim kinh dị mà cô từng xem.

"Sau ở đây nhìn có vẻ tối và âm u quá"

"Nhà hoang lại cộng thêm là ban đêm nữa thì sáng kiểu gì"

"...."

Nhìn cái gương mặt có vẻ hoảng sợ của cô thì anh tiếp tục lên tiếng:

"Cô sợ ma"

Bị anh nói trúng tim đen nên cô cũng dè dặc gật đầu. Lúc đầu cô mượn danh chỉ đường để đem A Lý theo cho đỡ cô đơn nhưng ai ngờ đâu lại bắt ngay cái tên gián điệp. Haiz...không biết số cô mai mắn hay là xuôi xẻo nữa.

"Cô mà cũng sợ ma nữa à"

"Anh nói vậy là sau"

"Cô quên mất mình đang ở chung với một con mà là tôi sau"

Nghe anh nói thế thì cô mới chợt nhận ra không biết từ khi nào anh đã trở thành một đều hiển nhiên trong cuộc sống mất rồi.

Mặc dù là nghĩ vậy nhưng cô vẫn chu môi cãi lai:

''Nhưng anh đâu có làm hại tôi"

"Nhưng chung quy tôi vẫn là một ma" Nói xong rồi anh bay lại rồi xoa đầu cô một cái:

"Ở đây chờ tôi một chút thôi có được không"

Lời nói của anh rất nhẹ nhàng và cuối cùng là cô như người bị thôi miên mà gật đầu đồng ý.