Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tôi Yêu Nữ Phản Diện

Chương 13: Tỉnh dậy sau cơn mê 2




Chương 13: Tỉnh dậy sau cơn mê 2

"Mày cứ đợi đấy thằng chó, nhất định tao sẽ pha-"

Cọt kẹt.

Âm vang của gỗ rít vang lên từ phía cửa phòng, khiến Audrey tỉnh dậy khỏi dòng chứa đầy sát ý của mình. Cậu thả lỏng biểu cảm trên gương mặt, quay đầu về phía cánh cừa thì mới thấy Lina đã trở về cùng với cha mẹ của cậu là công tước Valencia và phu nhân Lena ở phía sau.

Cả ba người bọn họ đang nhịp từng bước đến chỗ cậu, trong khi khóe miệng thì mỉm một nụ cười thật nhẹ. Đến nơi thì phu nhân Lena xoa lấy mái tóc của cậu, còn công tước Valencia và Lina thì đứng đằng sau bà ấy.

Là cô đọng ma lực à…? Lena nhẹ nhàng nắm lấy hai bàn tay của Audrey, sau đó bắt đầu niệm câu thần chú: “Thánh Quang.” Ánh sáng vàng nhạt tỏa ra từ hai bàn tay của bà ấy, rồi dần lan rộng ra và bao trùm lấy cơ thể của Audrey. Nó thật ấm áp làm sao, khiến cậu chỉ muốn chìm mãi trong cái cảm giác thoải mái này.

"Con cảm thấy đầu óc đã ấm lên chút nào chưa?" Lena mỉm một nụ cười với Audrey, nhưng nó lại có phần hơi gượng gạo "Dù biết là không duy trì được lâu nhưng ta hi vọng thánh thuật thanh tẩy sẽ giúp con cảm thấy dễ chịu hơn. Và ta mừng là con đả tỉnh dậy, con trai của ta."

"Ah, cảm ơn mẹ."

Cảm ơn ta… sao? Thánh thuật mà Lena thi triển chỉ là một phép thanh tẩy sơ đẳng, cùng lắm là có thể kiềm hãm thứ ma lực băng giá đang cô đọng ở bên trong bộ não của Audrey được một chút. Giống hệt như một tia nắng nhỏ nhoi ở giữa cơn bão tuyết mịt mùng, rồi nó cũng sẽ bị che lấp bởi những hạt tuyết mà thôi.

Lena ngừng nắm lấy hai bàn tay của Audrey, sau đó bế cậu lên rồi bước từng bước về phía chiếc giường. Bà đặt Audrey nằm xuống tấm nệm, còn bản thân bà thì ngồi xuống chiếc ghế gỗ cạnh giường.

"Con chỉ mới tỉnh dậy thôi, đừng đi lại quá nhiều."

"… Vâng."

Cái danh cựu thánh nữ để làm gì chứ? Mặc dù Lena đã từng là thánh nữ được người dân tung hô ca ngợi, nắm giữ không biết bao nhiêu thánh thuật cao siêu nhưng cũng đành phải chịu thua trước tình trạng hiện giờ của con trai mình.

"Con b·ất t·ỉnh bao lâu rồi ạ?"

"Hơn một tháng rồi, chính xác thì là năm mươi ngày." Rupert vẫn giữ một biểu cảm cứng nhắc trên gương mặt, ghim ánh mắt sáng rực ánh vàng của mình vào Audrey "Haa… Ta và Lena đã lo cho con lắm đấy."



"Con xin lỗi ạ."

Gì cơ? Hơn một tháng luôn á? Mặc dù Audrey đã chuẩn bị tinh thần từ trước rồi, nhưng mà cậu cũng khá bất ngờ vì bản thân b·ất t·ỉnh đến hơn một tháng đấy. Có lẽ vì lần này b·ất t·ỉnh lâu như vậy nên dư âm của cái giá vẫn còn chăng? Mà có khi là do thế thật cũng không chừng. Thật vậy, có lẽ là do lúc đó cậu chỉ nghĩ đến chuyện bảo vệ Alicia bằng mọi giá nên đã lỡ tay dùng thức mạnh nhất của Triển Khai Kết Giới. Nếu cậu đoán không sai thì là do áp lực của Băng Vũ đã vượt quá mức độ mà cơ thể của cậu có thể chịu được, nên chuyện b·ất t·ỉnh trong một thời gian dài như vậy là hoàn toàn có thể xảy ra.

Thế là đi năm mươi ngày tuổi thọ rồi nhỉ? Để có được thứ sức mạnh hủy diệt như Băng Vũ thì Audrey cũng phải đánh đổi một thứ khác với giá trị tương đương, đó chính là tuổi thọ của cuộc đời cậu. Dù sao thì nguyên lý hoạt động của Triển Khai Kết Giới cũng là dùng tuổi thọ để thay thế cho ma lực, từ đó đổi lấy những ma thuật với sức mạnh hủy diệt mà. Kệ đi vậy, đời còn dài. Suy cho cùng thì cậu cũng chỉ mất có hơn một tháng tuổi thọ, nếu cộng thêm cả lần trước vào thì cũng chưa đến hai tháng cơ mà. Con người có thể sống đến cả trăm năm, thế nên cậu có đánh đổi một hay hai tháng tuổi thọ để bảo vệ cho Alicia an toàn thì cũng chẳng có vấn đề gì.

Audrey gượng người ngồi dậy, lại tựa lưng vào thành giường rồi liếc mắt nhìn sang phía ba mẹ mình. Xem ra mọi người rất lo lắng cho mình nhỉ? Nhìn họ xem, trông còn giống người bệnh hơn cả mình nữa. Cha mẹ của cậu nhìn thì có vẻ khỏe mạnh, nhưng mà sắc mặt của họ lại không hề biểu hiện như vậy. Đó là nét mặt của sự mệt mỏi, khi mà quầng thâm ở dưới bọng mắt của họ vẫn hiện ra dưới lớp trang điểm. Da mặt cũng khô cứng, thậm chí còn xuất hiện vài nét nhăn nheo trên vầng trán.

Cả Lina cũng thế, nhìn không ổn chút nào cả. Audrey cảm thấy thật khó tin trước những gì đang hiện diện trong con mắt đỏ ngầu của cậu. Lina, nàng hầu gái luôn miệng bảo là phải giữ dáng cho thật đẹp lại có thể ốm yếu và tiều tụy như thế này. Bộ đồng phục hầu gái mà cô ấy mặc vừa vào tháng trước bây giờ lại có phần hơi rộng so với cơ thể ấy. Cả sắc mặt của cô ấy cũng kém đi trông thấy, mặc dù là đã cố gắng che đi bằng lớp trang điểm nhẹ rồi.

Audrey cảm thấy tội lỗi thật, vì chỉ tại cậu b·ất t·ỉnh mà ảnh hưởng đến biết bao nhiêu người.

Cậu đã quá hấp tấp, dùng Triển Khai Kết Giới mà không suy nghĩ về hậu quả mà nó để lại. Đáng lẽ lúc đó cậu bình tĩnh hơn, phối hợp với Ludwild để hạ hai tên khốn Resly và Reska thì mọi chuyện đã không như bây giờ…

"Con tra-"

"Nghe ta hỏi đây Audrey, tại sao con lại thi triển cấm thuật?" Rupert cắt lời vợ mình, hỏi Audrey với nét mặt nghiêm nghị như mọi khi "Ta nhớ là mình đã dặn con không được dùng nó thêm một lần nào nữa rồi cơ mà?"

"Thằng bé chỉ mới tỉnh dậy thôi, chàng đừn-"

"Nàng im lặng đi Lena, ta hỏi thằng bé chứ không phải nàng."

"…"

Audrey khẽ rùng mình, miệng thì câm như hến một hồi rồi mới dám mở miệng trả lời: "… Là do tình hình lúc đấy rất nguy cấp ạ. Trong đầu con lúc đó chỉ muốn bảo vệ tiểu thư Clevenor khỏi hai tên khốn sát thủ, thế nên… con mới dùng đến cấm thuật."

"Cứ cho là thế đi." Rupert trừng mắt nhìn Audrey, khiến đôi lông mày của ông cau lại "Vậy thì để ta hỏi con một câu. Tại sao con lại muốn bảo vệ tiểu thư Clevenor, nói ta nghe xem?"

"… Con không biết ạ. Con chỉ muốn bảo vệ cô ấy, chỉ thế thôi."



Vậy là trong vô thức à…? Vì Rupert cũng đã từng bị chi phối bởi Tiskvalkiel nên ông biết rất rõ là nó vô cùng đáng sợ, nhưng mà ông không hề nghĩ là nó lại ảnh hưởng đến Audrey nhiều như thế này. Thật kì lạ, làm cách nào mà Tiskvalkiel có thể chi phối đứa con trai của ông thi triển cấm thuật trong vô thức như vậy được?

Mặc dù Rupert biết là một khi đã bị nguyền bởi Tiskvalkiel thì chắc chắn sẽ bị nó chi phối, trong đầu chỉ có thể nghĩ đến đủ thứ cách để chiếm đoạt và bảo vệ nửa kia của mình. Thế nhưng vấn đề ở đây là Audrey bị Tiskvalkiel chi phối trong vô thức, là một chuyện mà cả ông của khi xưa cũng chưa hề gặp.

Liệu có phải là do tuổi tác không? Rupert không chắc cho lắm, nhưng ông nghĩ vấn đề ở đây là do tuổi tác. Hồi đó, khi ông gặp được Lena thì cũng đã qua tuổi trưởng thành rồi. Có lẽ nhờ vậy nên mỗi khi bị chi phối bởi Tiskvalkiel thì ông vẫn có thể giữ được ý thức, kiềm chế được phần nào sự chi phối của nó.

Đành quan sát tiếp vậy. Dù sao thì mẹ con Rosetta vẫn sẽ ở dinh thự Crawandor cho đến lúc Henrich đến đây. Bây giờ ông cũng chưa thể vội vàng đưa ra kết luận được. Trước mắt thì cứ theo dõi Audrey và con bé Alicia, để xem chuyện gì sẽ xảy ra rồi mới ứng biến theo được.

Rupert thầm thở dài trong lòng, vuốt phần tóc mái đã rủ xuống của mình lên trên. Đôi mắt của ông lia về phía mái tóc nửa đen nửa trắng của Audrey, rồi sau đó tặc lưỡi cái chậc. Hết Tiskvalkiel rồi lại đến cô đọng ma lực. Ta biết làm sao với con đây hả? Ông không biết có phải là do Audrey xui xẻo hay không nữa, nhưng mà dính phải Tiskvalkiel lẫn chứng cô đọng ma lực khi chỉ mới có chục tuổi thế này thì đúng là gia tộc Valencia chỉ có một mình thằng bé.

Cũng giống như Tiskvalkiel, Rupert cũng đã từng bị cô đọng ma lực một lần rồi. Về bản chất thì nó không quá nguy hiểm đến tính mạng, nhưng tốt nhất thì cứ nên chữa trị càng sớm càng tốt. Không thể để ma lực băng giá tích tụ trong não của Audrey hoài được, vì nó sẽ khiến mạch ma thuật bên trong cơ thể của thằng bé bị r·ối l·oạn mất.

Có nên mời hắn ta đến đây không? Để chữa trị chứng cô đọng ma lực thì không hề khó, vì chỉ cần đảo ngược quá trình cô đọng ma lực là được. Ừ thì chỉ có thế thôi, nhưng vấn đề ở đây là Rupert không muốn mời cái tên có ma thuật đảo ngược thời gian ấy đến dinh thự Crawandor một chút nào. Alonso, tên khốn đó… Phải, cái tên có ma thuật đảo ngược thời gian mà ông đang nói đến chính là vị công tước cuối cùng trong tam đại quý tộc của đế quốc Frienze – công tước Alonso Von Laurent, đồng thời cũng là em rể của ông.

"Chắc con cảm thấy khó hiểu lắm đúng không Audrey?" Rupert ngồi xuống giường, đưa tay xoa lấy mái tóc của Audrey trong khi khoé miệng thì mỉm một nụ cười nhẹ "Mái tóc của con vẫn chưa trở lại màu đen vốn có của nó ấy."

"… Vâng, đúng là con cảm thấy khó hiểu thật nhưng tại sao cha lại hỏi con như thế vậy ạ?"

"Ta chưa nói với con nhỉ?" Rupert hằn giọng, từ tốn nói tiếp "Đó là do ma lực băng giá còn sót lại của Triển Khai Kết Giới đã cô đọng lại ở trong não của con. Không quá nguy hiểm đâu nên con đừng lo."

"Ra là thế. Con hiểu rồi ạ."

… Cô đọng ma lực à? Nói thật thì đây là lần đầu tiên Audrey nghe đến khái niệm "Cô đọng ma lực" đấy. Trước đây Rupert chưa bao giờ nhắc đến nó khi dạy ma thuật cho cậu cả. Có lẽ là vì ông ấy cảm thấy không cần thiết, hoặc là vì một lý do nào đó khác chăng…?

Mà phải rồi. Biết về khái niệm thì cũng được thôi, nhưng làm sao để cái đống ma lực cô đọng này biến khỏi đầu mình đây? Biết được kiến thức mới về ma thuật thì cũng vui, nhưng mà cứ để cái đống ma lực này vón cục trong đầu mãi thì chẳng tốt tẹo nào. Cứ cho là nó không nguy hiểm đi, nhưng nó cũng khó chịu vãi cả ra.



Không biết thì hỏi vậy, chuyện bình thường mà. Audrey đặt bàn tay lên mảng tóc trắng trên mái tóc của mình, còn đôi mắt thì nhìn thẳng vào Rupert.

"Có cách nào để chữa không ạ, cái chứng cô đọng ma lực này ấy?"

"Đương nhiên là có, nhưng mà…" Rupert cười khổ "Chắc con vẫn nhớ cái tên khốn Alons- À không, công tước Laurent mà phải không? Chúng ta cần ma thuật thời gian của ngài ấy để đảo ngược lượng ma lực cô đọng bên trong não của con."

"… Có nhất thiết phải là công tước Laurent không ạ?"

"Ừ, không còn ai khác đâu."

"… Vâng, con hiểu rồi."

C·hết tiệt, sao cứ phải là công tước Laurent vậy? Audrey thì không ghét hay khó chịu với công tước Laurent chút nào, người khó chịu với ngài ấy chỉ có cha của cậu mà thôi. Vấn đề là nằm ở tình hình của giới quý tộc hiện giờ cơ. Phải, nhà công tước Laurent là ở phe trung lập – một phe đứng giữa cuộc c·hiến t·ranh giành quyền lực của phe hoàng gia và quý tộc. Giờ mà tự dưng cả hai nhà Laurent và Valencia bị giới quý tộc phát hiện là đang qua lại với nhau thì sẽ có tin đồn mất.

Thật sự là Audrey không muốn công tước Laurent đến đây đâu, vì ngài ấy mà đến thì dễ xảy ra phiền phức chính trị lắm. Thế nhưng tình hình chính trị có rắc rối đến như nào, phiền phức ra sao thì cậu cũng phải lo cho bản thân của mình cái đã. Bây giờ mà công tước Laurent không đến dinh thự Crawandor thì cậu cũng chẳng biết bản thân phải chịu đựng cái cơn đau đầu này đến bao giờ nữa.

Bực thật đấy! Audrey khẽ tặc lưỡi, rồi bắt đầu vò lấy mái tóc của mình một chút.

"Hãy mời công tước Laurent đến chữa cho con đi ạ."

"Con đã nói vậy thì ta sẽ viết thư cho công tước Laurent. Chắc là tuần sau ngài ấy sẽ đến đây thôi, con cố gắng chịu đựng nhé."

“Được ạ.”

"Giờ cũng trễ rồi nên con nghỉ ngơi đi, ta với Lena đi về phòng đây."

Rupert vỗ nhẹ vào vai Audrey vài cái, sau đó ông cùng vợ mình đứng dậy. Cả hai vẫy tay chào tạm biệt Audrey, định cất bước rời đi thì cánh cửa phòng đột nhiên mở ra.

À, là cô hầu gái lúc nãy. Người đứng trước cánh cửa phòng chính là cô hầu gái mà cậu đã đặn chuẩn bị quần áo lúc nãy. Trên tay của cô ấy cầm một chậu nước ấm đến mức bốc cả khói trắng, còn vai thì dắt một bộ vest nho nhỏ màu đen mờ. Có Ludwild nữa này. Khi cô hầu gái bước vào trong phòng thì Ludwild cũng lộ diện đằng sau cô ấy. Trông anh ta bước đi có vẻ khá mệt mỏi, chắc là cũng đuối sức rồi.

"Này Ludwild, anh mới từ phòng của tiểu thư Clevenor về à? Vậy cô ấy đâu rồi, sao ta không thấy cổ đâu vậy?"

"À vâng…" Ludwild cúi đầu chào vợ chồng công tước Valencia, sau đó cùng Lina tiễn họ rời khỏi phòng rồi mới bước lại giường. Anh bày ra một nét mặt khổ tâm, rồi cúi đầu xin lỗi ở ngay trước mặt Audrey "… Tiểu thư Clevenor không muốn gặp ngài ạ."

"… Hả?"