Chương 12: Tỉnh dậy sau cơn mê 1
Đây là… phòng của mình à? Audrey từ từ chớp đôi mí mắt của mình vài nhịp dưới ánh đèn vàng, sau đó bức phù điêu thiên thần quen thuộc ở trên trần nhà đập ngay vào đôi mắt của cậu. Làm sao mà cậu có thể nhầm cho được, vì chỉ cần nhìn phát là biết ngay mà – đây là phòng riêng của cậu ở dinh thự Crawandor.
Audrey kéo tấm chăn ra khỏi người mình, chống hai bàn tay xuống tấm nệm để gượng người ngồi dậy. Cậu tựa người vào thành giường, áp lòng lòng bàn tay vào vầng trán rồi hít thở một hơi thật chậm vì vẫn còn hơi choáng váng. C·hết tiệt, sao mà đau đầu quá vậy? Dù đây cũng chẳng phải là lần đầu cậu bị b·ất t·ỉnh vì cái giá của Triển Khai Kết Giới, nhưng mà lần này thật sự lạ quá. Cơn đau đầu này không hề xuất hiện vào lần trước, cậu chắc chắn là vậy. Hơn nữa là đáng lẽ khi tỉnh dậy thì cậu phải khỏe mạnh hoàn toàn, nhưng hiện giờ cậu lại cảm thấy đầu óc của mình hệt như sắp bị đóng băng vậy.
Lại chuyện quái quỷ gì nữa đây? Không lẽ cái giá vẫn chưa chấm dứt à? Vì đã trải qua một lần rồi nên Audrey biết rất rõ những dấu hiệu của cái giá, thế nhưng lần này cậu lại chẳng biết gì cả. Cậu chưa từng nghĩ đến chuyện cái giá vẫn chưa chấm dứt mặc dù chủ thể đã tỉnh dậy, vì cha của cậu – ngài công tước Valencia chưa bao giờ đề cập đến chuyện này một lần nào cả.
"Thưa tiểu công tước, ngài không sao chứ…?"
"Hả?" Audrey khẽ giật mình một thoáng, liếc mắt nhìn về phía giọng nói đã gọi tên mình thì mới nhận ra người đó là một cô hầu gái với mái tóc nâu cát "Ta không sao đâu, chỉ hơi choáng váng một chút thôi. Mà ngươi rót cho ta chút nước lọc đi."
"Vâng."
Cô hầu gái cầm lấy cái bình thủy tinh thứ hai ở trên kệ tủ, rót chút nước lọc vào chiếc ly sứ ở bên cạnh và đưa nó cho Audrey. "Ngươi đi chuẩn bị nước ấm với quần áo đi, ta muốn thay đồ." Cậu cầm lấy ly nước mà cô hầu gái đưa cho rồi nhấp nhẹ một ngụm vào khoang miệng, còn cô ấy thì cúi đầu tuân lệnh và đứng dậy khỏi chiếc ghế gỗ cạnh giường.
"Vâng, tôi sẽ đi chuẩn bị ngay ạ."
"Nhanh lên nhé, cả người ta đang nhếch nhác khó chịu lắm."
Audrey nhìn theo bóng lưng cô hầu gái cho đến khi cánh cửa phòng khép lại, sau đó cậu bắt đầu phóng tầm mắt của mình nhìn ra xung quanh một lượt. Thật bất ngờ khi cậu không thấy hai người hầu cận của mình, chính là Lina và Ludwild ở đâu cả. Chắc là họ đi báo tin cho cha mẹ rồi không chừng, có thể là báo cho Alicia và phu nhân Rosetta nữa. Nghĩ kĩ thì cũng hợp lý, vì chỉ cần để một người ở lại chăm sóc cậu sau khi tỉnh lại là được rồi. Việc quan trọng là phải đi báo tin cho cha mẹ của cậu – những người biết rõ về cái giá của Triển Khai Kết Giới, cũng như là cô nàng có liên quan đến vụ b·ất t·ỉnh của cậu là Alicia biết càng sớm càng tốt.
Hi vọng chỉ là do mình nghĩ nhiều mà thôi. Audrey xỏ hai bàn chân vào đôi dép bông ở dưới sàn nhà, cất bước đến cái bàn trang điểm ở phía trước. Cậu ngồi xuống ghế, rồi bỗng dưng gương mặt của cậu đổ vài giọt mồ hôi khi nhìn vào tấm gương. Cái quái gì… Thật luôn? Sao tóc của mình vẫn còn vài lọn màu trắng vậy? Thật không thể tin được… Làm sao mà mái tóc của cậu vẫn còn vài lọn màu trắng mặc dù bản thân đã tỉnh dậy khỏi cơn hôn mê thế này? Đáng lẽ mái tóc của cậu phải trở về màu đen tuyền vốn có của nó rồi chứ?
Không thể nào…? Audrey không muốn tin chuyện này là thật chút nào, nhưng cậu vẫn phải đành chấp nhận nó mà thôi. Cơn đau đầu đến mức muốn đóng băng đầu óc mà cậu đang phải chịu đựng, thêm cả vài lọn tóc màu trắng đang phản chiếu trong tấm gương này chính là minh chứng quá rõ ràng rồi. C·hết tiệt, cái giá của Triển Khai Kết Giới vẫn chưa chấm dứt!
"Không được hoảng, bình tĩnh lại nào." Audrey hít ra thở vào một hơi thật chậm, điều chỉnh lại nhịp thở đang dần trở nên gấp gáp của mình trở lại bình thường "Được rồi, trước mắt thì cứ biết là cái giá vẫn chưa chấm dứt đi. Vậy thì… mình đã b·ất t·ỉnh được bao lâu rồi?"
Đúng vậy, chuyện cái giá của Triển Khai Kết Giới vẫn còn chưa chấm dứt cũng không quá đáng lo. Dù sao thì bây giờ cậu đã tỉnh dậy rồi, thế nên chỉ cần tìm cách để trở về bình thường là được.
Cái quan trọng bây giờ chính là cậu đã b·ất t·ỉnh được bao lâu rồi?
Một tuần? Một tháng? Một năm? Hay là dài hơn nữa? Vì cái giá của Triển Khai Kết Giới nên Audrey hoàn toàn bị mất ý thức, linh hồn thì chìm vào hố đen của băng thuật và bị nó phong ấn nên không thể nhận biết được thời gian ở bên ngoài. Nếu mà phải nói chính xác thì cậu giống như một con gấu vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ đông dài đằng đẵng vậy.
Chắc là mọi người lo mình lắm. Audrey vẫn nhớ mọi người đã lo lắng như thế nào khi cậu b·ất t·ỉnh lần đầu tiên vì cái giá của Triển Khai Kết Giới vào bốn năm trước. Lúc đó là chỉ có một tuần mà thôi, thật sự là chỉ đúng một tuần nhưng cha mẹ của cậu, rồi còn cả Luwild và Lina đã lo lắng đến mức mất ăn mất ngủ. Vậy thì bây giờ, khi khả năng cao là cậu còn b·ất t·ỉnh lâu hơn thế thì mọi người sẽ còn lo lắng đến như nào nữa? Quả thật là quá khó để tưởng tượng ra được khung cảnh ấy…
Cả Alicia nữa… Không biết cô ấy ra sao rồi? Audrey tự hỏi một tiểu thư được nuôi dạy như bông hoa trong lồng kính, không biết gì về mặt tối của thế giới như Alicia thì làm sao có thể chịu được cái cảnh b·ị t·ruy s·át chứ? Hẳn là Alicia vào lúc đấy phải cảm thấy sợ hãi lắm, vì một cuộc t·hảm s·át tàn bạo – là thứ có thể khiến bất kì ai ngất xỉu khi chứng kiến đã diễn ra ở ngay trước mắt của cô ấy. Gương mặt của Alicia lúc đó… Những giọt nước mắt ướt đẫm bờ má, sắc mặt tái nhợt tựa như màu tro cốt xám đen là những biểu hiện quá rõ ràng – rằng Alicia đã bị c·hấn t·hương tâm lý rất nặng nề, đến mức khiến cô ấy ngất xỉu vì quá sốc.
Audrey nghĩ có lẽ bây giờ Alicia đang bị ám ảnh, hoặc tệ hơn là bị sang chấn tâm lý luôn rồi. Chắc chắn chuyện này đã vượt quá sức chịu đựng của cô ấy…
Cậu cắn răng ken két, siết chặt nắm tay rồi đập cái rầm xuống bàn trang điểm. Phải rồi, ổn kiểu quái gì cho được. Sao mà cô ấy có thể chịu được cái cảnh tượng kinh khủng đó. Là một tiểu thư quý tộc, chắc chắn Alicia sẽ không bao giờ được dạy một chút kiến thức nào về chính trị. Một cô gái phải dành ra cả tuổi thơ chỉ để học về lễ nghi quý tộc, đạo làm vợ và cầm kì thi họa như Alicia thì làm sao biết được cái thứ khốn nạn gọi là "Ám sát" cơ chứ?
Làm sao mà Alicia có thể chuẩn bị tâm lý để chứng kiến cái cảnh tàn sát thấm đẫm máu thịt ở ngay trước mắt mình, giữ vững thần trí để không rơi vào sợ hãi và kh·iếp đảm khi chẳng biết một chứt nào về nó đây? Cô ấy chỉ có thể trơ mắt ra mà nhìn cái cảnh tượng khủng kh·iếp ấy đập vào đôi nhãn cầu của mình, chôn thân trong cỗ xe ngựa và chờ c·ái c·hết đến với mình mà thôi.
Audrey cầm cây cọ đánh phấn lên tay, siết chặt tay cầm rồi đâm đầu nhọn của nó xuống mặt bàn với nét mặt lộ rõ sự giận dữ. Tao thề, cho dù có phải lật tung cái đế quốc này lên thì tao cũng phải tóm được thằng khốn nạn nhà mày. Audrey xin thề trước thần linh, rằng cậu sẽ tìm mọi cách có thể để tìm ra thằng khốn đã phái hai tên sát thủ Resly và Reska đến á·m s·át Alicia cho bằng được!
Cậu sẽ băm xác hắn ra thành trăm mảnh, thiêu đốt linh hồn hắn thành đống tro tàn không thể siêu sinh… Không, cậu phải khiến hắn sống không bằng c·hết – tống hắn vào cái địa ngục kinh khủng nhất, nơi mà hắn sẽ cầu xin được c·hết vì đã làm Alicia tổn thương!