Chương 03: Alicia Von Clevenor 2
"Mà phải rồi, sao tiểu thư lại tìm đến thư viện vậy? Tiểu thư có việc gì cần làm ở đấy sao?"
Nghe Audrey hỏi, bỗng dưng Alicia giật mình cái nhẹ.
"Ah, tớ... Là do tớ đuổi theo con thỏ..."
"Con thỏ?"
Trời, không lẽ nào? Audrey nhướng mày nghi hoặc, rồi gương mặt liền đứng hình trong vài giây. Dường như có một tia điện chạy xẹt qua tâm trí, khiến cậu nhận ra chuyện gì đó qua câu nói của Alicia. Chắc là không lầm đâu, con thỏ đấy... Có lẽ Audrey biết con thỏ mà Alicia nhắc đến là gì rồi.
"Con thỏ mà tiểu thư nói có mắt đỏ với bộ lông trắng như tuyết đúng không?"
"Đúng rồi!" Alicia gật đầu lia lịa, đôi mắt bỗng dưng sáng long lanh đến mức khó hiểu "Sao cậu biết được hay vậy!"
Nhìn Alicia háo hức như vậy khiến Audrey không biết làm gì ngoài nhoẻn miệng cười trừ. Y chang luôn, suy đoán của cậu về con thỏ mà Alicia nhắc đến đã hoàn toàn chính xác. Nó chính là con thỏ mà cậu đã bắt được từ buổi đi săn vào tháng trước, đem về làm thú cưng cho đỡ buồn chán đây mà.
Ai mà ngờ được Alicia lại đi đuổi theo con thỏ của mình chứ. Giờ thì trong mắt Audrey, Alicia mới chính là con thỏ ấy chứ. Một con thỏ lông vàng mượt mà với cặp mắt xanh đáng yêu, chạy lon ton trên dãy hành lang để tìm một con thỏ khác. Gì mà đáng yêu quá vậy trời? Thật đấy, cậu muốn bắt Alicia về nuôi, rồi sau đó nựng cô ấy mỗi ngày ghê...
"Tiểu thư à, con thỏ đấy là thú cưng của tôi." Audrey nhún vai một cái, điềm tĩnh nói tiếp "Thế là tiểu thư đuổi theo con thỏ của tôi đến tận thư viện, sau đó lại đụng phải tôi trong lúc đuổi rồi ngã xuống sàn nhà nhỉ?"
"Ah! Đừng có nói toẹt ra như vậy mà!!!"
Alicia siết chặt nắm tay, đấm liên tục vào hai bên vai Audrey với đôi mắt nhắm nghiền. Mặt thì đỏ ơi là đỏ, miệng mấp máy nức nở như sắp muốn khóc đến nơi vậy.
Xấu hổ quá đi!!! Giờ thì xong rồi, còn gì có thể nhục hơn nữa được chứ!!! Suốt những năm qua, Alicia luôn giữ hình tượng là một tiểu thư con nhà công tước, được giáo dục đàng hoàng tự tế - là nàng thơ khuê các với tính cách trưởng thành từ sớm. Nhưng giờ đây, ngay lúc này, cô đã để lộ ra dáng vẻ của một cô bé ham chơi và ngây thơ, thích những thứ dễ thương như bé thỏ ở ngay trước mặt một chàng trai như Audrey - người mà cô chỉ mới gặp lần đầu trong đời.
Khi chuyện này lộ ra ngoài thì Alicia phải làm sao đây? Hình tượng mà cô đã xây dựng từ từ thuở còn bé tí sẽ vỡ tan tành, thậm chí cha mẹ của cô sẽ thất vọng biết bao nhiêu. Đáng lẽ mình không nên đuổi theo bé thỏ ấy... Nếu như không đuổi theo bé thỏ ấy từ phòng khách, thì cô sẽ không đụng phải Audrey rồi xảy ra cớ sự như thế này.
Tất cả là tại bé thỏ ấy dễ thương quá! Alicia không kìm lòng được khi nhìn thấy bé thỏ ấy. Bộ lông trắng mướt của nó thật mềm mại làm sao, rồi con cặp mắt đỏ như ngọc ruby ấy thật sự là dễ thương quá mà. Cô đã quên đi hình tượng của mình trong phút chốc và sống thật với bản thân vì em ấy.
"C-Cậu! C-Cậu đừn-"
"Chúng ta đến nơi rồi này, thưa tiểu thư. Đừng đánh tôi nữa mà, giờ vào trong nhé."
Vì xấu hổ quá nên Alicia quên mất cả không lẫn thời gian. Trong lúc cô mãi đánh Audrey thì cả hai đã đặt chân đến trước cánh cửa phòng khách nằm dưới tầng một từ lúc nào rồi. Ngại quá đi... Cô úp mặt vào lòng Audrey một lần nữa, không nói gì và cũng không làm gì luôn. Cô im thin thít, khiến Audrey đổ chút mồ hôi vì khó xử.
"Này, mở cửa ra."
Audrey ra lệnh cho hai hiệp sĩ canh gác ở trước mặt mình mở cửa. Và như một điều hiển nhiên, hai người họ gật đầu và đưa bàn tay nắm lấy tay nắm cửa, kéo nó từ từ làm cho không gian bên trong là một căn phòng với tông màu trắng vàng dần lộ diện trong mắt cậu và Alicia. Được rồi, để xem mình sẽ bị mắng như nào. Audrey gật đầu, cất bước vào bên trong với Alicia nằm trên tay mình.
"Ôi trời, cái gì thế này??? Con bị làm sao vậy Alicia???"
Người phụ nữ tóc vàng và mắt xanh lục, mặc đầm trễ vai màu đỏ đang ngồi trên chiếc ghế sô pha nằm giữa phòng đột nhiên đứng phắt dậy. Bà ấy nhanh chân chạy lại chỗ Audrey, đưa bàn tay của mình chạm vào bờ má của Alicia. Biểu cảm trên gương mặt của bà ấy tràn ngập sự lo lắng, có vẻ trong lòng bây giờ cũng đang rất hỗn loạn.
Mẹ của Alicia, phu nhân Rosetta đây rồi. Audrey bế Alicia đi lại chiếc ghế sô pha ở giữa phòng cùng với phu nhân Rosetta, đặt cô ấy xuống đệm ghế rồi mỉm cười. Sau đó, cậu đi sang chỗ của mẹ mình ở phía đối diện - người phụ nữ tóc xám và mắt đỏ, mặc váy cổ vuông cùng màu với phu nhân Rosetta và ngồi xuống đệm ghế. Chà, nên nói cái gì trước đây. Cậu đưa tay lên gãi đầu, hít thở một hơi rồi nhìn về phía Alicia và phu nhân Rosetta.
"Xin chào phu nhân Rosetta, con là Audrey Von Valencia." Audrey cúi người một góc bốn mươi lắm độ.
"Bỏ qua phần lễ nghĩa đi, không cần thiết đâu." Phu nhân Rosetta trĩu mày lo lắng, bế Alicia vẫn đang im thin thít lên đùi mình "Alicia... Ý ta là con bé bị làm sao thế?"
"Alicia đụng phải con ở thư viện ạ." Audrey cười khổ "Chi tiết thì, cô ấy đuổi theo con thỏ của con, rồi sau đó không để ý nhìn đường và đụng phải con ở thư viện. Và cũng không có gì quá nghiêm trọng đâu thưa phu nhân, tiểu thư không b·ị t·hương gì quá nặng đâu ạ. Tốt nhất thì phu nhân cứ đưa tiểu thư đi khám cho chắc ăn, bác sĩ ở dinh thự Grawandor có tay nghề tốt bậc nhất tại đế quốc Frienze đấy ạ."
Nghe đến đây thì phu nhân Rosetta mới chợt nhớ ra chuyện gì đó. C·hết rồi, là lúc đó! Bà ấy đưa tay lên che miệng rồi đứng dậy, sau đó liền cúi nhẹ đầu tỏ ý xin lỗi với Audrey.
"Ta xin lỗi con nhé. Tại con bé thích con thỏ ấy quá nên..."
Cái gì thế? Thật luôn hả? Audrey nhướng mày bất ngờ, ngay lập tức đứng dậy và chạy lại phía đối diện để đỡ lấy phu nhân Rosetta.
"Đừng làm vậy thưa phu nhân, chuyện cũng không có gì to tát cả."
Quá sức tưởng tượng rồi đấy. Audrey đổ hết cả mồ hôi hột khi thấy phu nhân Rosetta tạ lỗi với mình. Cậu không nghĩ rằng một phu nhân của gia đình công tước, hơn nữa còn là một trong ba gia tộc công thần lập quốc lại đi cúi đầu xin lỗi cậu. Chuyện này thật sự động trời đấy, gần như là lần đầu tiên cậu thấy trong đời luôn.
Audrey đỡ phu nhân Rosetta ngồi xuống ghế, sau đó từ tốn trở về chỗ ngồi của mình. Trông bà ấy còn tỏ ra thật sự hối lỗi nữa chứ. Giờ nhìn sang đó mà cậu vẫn thấy không khỏi kì lạ. Cả hai mẹ con nhà này đều không giống như cậu tưởng tượng chút nào cả, thật đấy. Alicia thì không hề trưởng thành như lời đồn, phu nhân Rosetta thì... mà thôi.
"Con bé không b·ị t·hương là may rồi." Đột nhiên, mẹ của cậu - người nãy giờ đang im lặng là phu nhân Lena lại lên tiếng. Bà ấy mỉm cười dịu dàng, bế cậu lên đùi mình và ôm vào lòng "Con trai của mẹ hôm nay ra dáng quý ông ghê ta! Bế Alicia như một nàng công chúa luôn!"
"Mẹ... không mắng con à?"
Nghe Audrey hỏi, phu nhân Lena nghiêng đầu khó hiểu. Thằng bé sợ mình mắng nó à? Mà thằng bé cũng đâu có làm gì sai đâu? Bà tự ngẫm trong đầu một lúc nhưng vẫn không hiểu Audrey đang nói gì, thế là bà đưa bàn tay của mình lên mái tóc đen tuyền của cậu, xoa nó theo từng đợt thật nhẹ nhàng.
"Con đâu làm gì sai để bị ta mắng đúng chứ? Con đã bế Alicia từ thư viện về đây mà, chẳng phải đó là một hành động rất ra dáng quý ông sao!"
"Vậy... ạ?"
"Đúng vậy đó!" Phu nhân Lena nhìn sang Alicia ở phía đối diện, rồi sau đó tự dưng mỉm cười thật tươi "À phải rồi, ta có tin tốt cho con đây!"
Tin tốt gì chứ? Ngoại trừ việc được đi săn thì chẳng có tin gì là tốt với mình cả. Audrey cảm thấy khó hiểu vì tự dưng mẹ của cậu lại nhìn sang phía Alicia rồi bảo có tin tốt. Gì chứ, Alicia thì có gì tốt đối với cậu vậy? Đối với cậu, việc được ra ngoài săn thú cho đỡ chán mới là tin tốt, tin mà cậu muốn nghe nhất!
Mà khoan đã, không lẽ...? Audrey cũng làm theo mẹ mình, hướng mắt sang phía Alicia đang ngồi gọn trong lòng phu nhân Rosetta. Lời đùa cợt thành sự thật hả? Cậu nuốt nước bọt cái ực, ngẩng đầu nhìn lên mẹ mình vẫn còn mỉm một nụ cười rất tươi trên khóe môi.
"Vậy mẹ à, tin tốt là...?"
"Phu nhân Rosetta và Alicia sẽ ở lại dinh thự của chúng ta cho đến mùa hè năm sau!"
"Hả???"