Chương 07: Khu phố thương mại 2
Một năm rồi mình mới quay lại đây, vậy mà trông có vẻ cũng không thay đổi gì mấy nhỉ? Vào bên trong tòa nhà, đập vào mắt Audrey là một căn phòng với tông màu nâu gỗ bóng loáng sang trọng. Xung quanh được trang trí theo phong cách cổ điển, treo khá nhiều trang phục lộng lẫy của nam lẫn nữ trên mấy con ma nơ canh làm bằng gỗ sồi.
"Tiểu công tước hạ cố đến đây là có việc chi vậy ạ."
"Phu nhân đừng có giả nai nữa. Nhìn tiểu thư cạnh ta là phu nhân biết rồi còn gì, cần chi phải hỏi như thế?"
Lần nào cũng vậy, bà ta thật sự rất phiền. Audrey hờ hững đáp lại phu nhân Electa, chính là người phụ nữ trung niên tóc tím mắt hồng đang đứng trước mặt cậu. Bà ta mặc đầm kín cổ màu xám mờ, trên tay cầm quyển Catalogue bìa đen dày cộm. Bây giờ không cần để tâm đến bà ta làm gì, lo cho Alicia cái đã. Cậu dẫn Alicia đến giữa phòng mà không nhìn phu nhân Electa lấy một cái, đỡ cô ấy ngồi xuống chiếc ghế sô pha dài màu đỏ rồi xắn tay áo măng tô lên.
"Tiểu thư uống chút trà nóng đi cho ấm người." Audrey rót một tách trà từ ấm nước đặt giữa cái bàn thủy tinh, đưa nó đến bàn tay trắng nỏn nà của Alicia "Trời lạnh như này thì tiểu thư nên uống nhiều một chút, phải giữ cho cơ thể thật ấm chứ."
"Ấm ghê..."
Nhìn Alicia nhâm nhi ly hồng trà mà Audrey cũng cảm thấy khát theo, thế là cậu cũng tự rót cho mình một ly và nhấm nháp cùng cô ấy. Chà, đúng là ấm thật. Dù cậu đã mặc phục trang ma thuật lên người rồi nên không cảm thấy lạnh cho lắm, nhưng đúng là uống hồng trà vào miệng thì vẫn cảm thấy cơ thể của mình đang dần ấm lên.
Có lẽ đây là cảm giác của lí trí chăng? Cậu nghĩ vậy, sau đó cất bước đến chỗ phu nhân Electa đang đứng đằng sau chiếc ghế sô pha dài ở phía đối diện.
"Phu nhân chọn giúp ta hai mươi bộ váy Satin, mười bộ váy ngủ cho vị tiểu thư này nhé. Lấy loại váy thượng hạng ấy, đừng lấy hàng bình dân."
"Tôi hiểu rồi ạ. Vậy thì mời tiểu thư đây theo tôi, chúng ta cùng nhau vào phòng trang phục nhé."
Phu nhân Electa cúi nhẹ đầu rồi bước đến chỗ Alicia vừa nhâm nhi xong ly trà, dẫn cô ấy vào bên trong phòng thử trang phục ở tít trên tầng hai cùng với Lina theo sau. Còn cậu thì ngồi xuống ghế sô pha, gác chân lên đùi rồi cầm quyển Catalogue trên bàn lên xem cho đỡ chán với Ludwild đứng đằng sau mình.
"Tiểu công tước thích tiểu thư Clevenor lắm à?" Vừa nói, Ludwild vừa chỉ tay vào bộ vest màu đen ở phía bên trái quyển Catalogue "Sao ngài chi tiền dữ thế, gì mà tận ba mươi bộ váy vậy?"
"Im đi Ludwild, đây là việc nên làm mà."
"Hê... Ngài nói mồm thì hay lắm. Để rồi xem tương lai sẽ thế nào."
Ludwild đã theo hầu Audrey với tư cách là hiệp sĩ thân cận từ rất lâu rồi, phải nói là từ thời cậu mới lọt lòng luôn. Cho nên Audrey có nghĩ cái gì trong đầu thì anh đều biết hết cả, làm sao mà giấu được bằng mấy câu phủ nhận qua loa như vậy. Cái thằng nhóc này, thích người ta thì cứ nói ra đi. Lúc nãy còn nói dối con gái nhà người ta nữa cơ. Anh cảm thấy thật lạ, làm thế nào mà Audrey có thể nói dối điêu luyện đến mức không ngượng mồm nhỉ?
Gì mà "tiểu thư Clevenor là cô gái đầu tiên mà tôi gặp" với chẳng "Không biết sau này tôi có khen người khác hay không" chứ? Toàn là mồm điêu! Ludwild biết rất rõ, vì anh là người đã đứng phía sau hội trường và chứng kiến tất cả. Những lời mà Audrey nói với Alicia ở trong cỗ xe ngựa đều là dối trá, không có một chút nào là thật lòng cả.
Sự thật là Audrey đã giao tiếp với rất nhiều tiểu thư quý tộc hằng năm rồi, gần như là đã gặp toàn bộ những tiểu thư đến từ các gia tộc chư hầu phía bắc. Lúc nào Audrey cũng nở một nụ cười thương mại, khen hết tiểu thư này xinh đẹp đến tiểu thư kia dễ thương để lấy lòng họ. Cũng nhờ vậy nên có rất ít tiểu thư ở phía bắc này là không biết đến danh tiếng của Audrey, trưởng nam của nhà công tước Valencia.
Và mặc dù luôn cười nói lịch thiệp là vậy, nhưng anh biết rất rõ một điều rằng: Audrey không hề cảm thấy những tiểu thư ấy dễ thương hay xinh đẹp chút nào cả. Từng lời khen mà Audrey trao cho những cô tiểu thư ấy đều là giả tạo, đơn thuần chỉ là vài ba câu nói qua loa vì phép tắc lễ nghi quý tộc. Đến cả mấy lá thư mời đến tiệc xã giao hay tiệc trà, Audrey đều xé hết và vứt vào rọt rác với ánh mắt lạnh băng.
Vậy mà thật thần kì, đúng hơn thì chính là phép màu. Cái người luôn mang một lớp mặt nạ giả tạo như vậy lại có thể mỉm cười thật lòng, hơn nữa là còn với một vị tiểu thư mới quen chưa được một ngày. Nụ cười của tiểu công tước lúc nãy... giống khi xưa thật. Ludwild chưa bao giờ thấy Audrey mỉm cười thật lòng như vậy từ khi lên sáu tuổi, cái lúc mà cậu bị cha của mình nhồi nhét vào đầu những kiến thức về chính trị - thứ mà một đứa trẻ đang còn tuổi ăn tuổi lớn không nên học.
Dù chỉ mới quan sát có một chút, nhưng Ludwild cảm thấy như Audrey đã bớt lạnh lùng hơn phần nào khi ở cạnh Alicia. Dường như lớp mặt nạ lạnh băng của Audrey đang dần tan chảy, nhất là khi ở bên cạnh vị tiểu thư đến từ vùng đất phía nam ấm áp ấy. Mình mong vị tiểu thư này sẽ là hôn thê của ngài ấy. Đây là suy nghĩ thật lòng của anh. Phải rồi, anh tin rằng Alicia chính là người thích hợp nhất để ở bên cạnh Audrey cho đến cuối cuộc đời.
"Tiểu công tước à, tiểu thư Clevenor có vẻ lựa đồ xong rồi kìa."
"Thế à, đâu... cơ?"
Audrey gấp quyển Catalogue trên tay lại, ngẩng mặt nhìn về phía trước thì cậu liền đứng hình trong vài giây. Cái gì đây, sao mà...? Biểu cảm trên gương mặt cậu lúc này không là gì ngoài sự ngỡ ngàng, khi trong đôi mắt đã xuất hiện một nữ thần đứng trên bậc thang đầu tiên dẫn lên tầng hai. Phải rồi, vị nữ thần ấy chính là Alicia trong bộ váy cổ vuông màu hường xinh xắn đáng yêu.
"Sao cậu không nói gì cả vậy?" Alicia kéo nhẹ tà váy lên, cất bước lại gần Audrey đang ngồi trên ghế sô pha. Cô vẫn giữ hai nắm tay của mình trên gấu váy, sau đó xòe nó ra như một chiếc ô và xoay một vòng "Bộ váy này không hợp với tớ sao?"
"Không, không phải vậy." Audrey lắc nhẹ đầu, vẻ mặt vẫn chưa hết ngỡ ngàng "Ngược lại mới đúng. Tiểu thư thật sự rất đẹp trong bộ váy này, giống như nữ thần vậy."
Audrey cứ tưởng Alicia sẽ mỉm cười đáp lại cậu giống như từ hôm qua đến giờ, nhưng mà sự thật lại trái ngược với những gì cậu nghĩ. Alicia chỉ nắm lấy tay áo sơ mi của cậu với đôi gò má đã hơi ửng hồng, ra hiệu cho cậu đứng dậy rồi chỉ tay còn lại về phía cái sào đồ ở đằng xa kia.
"Còn nhiều váy lắm, cậu muốn tớ thử bộ nào nữa không?"
"Tôi... muốn."
Audrey đứng dậy khỏi ghế sô pha trong vô thức, cùng Alicia đi về phía sào đồ. Cậu nhìn thoáng qua không biết bao nhiêu bộ váy trên sào, rồi lại liếc mắt nhìn sang Alicia vẫn còn nắm lấy tay áo của mình ở bên cạnh. Bộ nào... cũng hợp cả. Cậu không biết phải chọn bộ váy nào cho Alicia thử tiếp nữa, vì chỉ cần cô ấy mặc lên người thì thứ gì cũng đẹp cả. Vẻ đẹp này, cậu chẳng còn từ ngữ nào ngoài "Nữ thần" để miêu tả nó thành chữ thành lời.
Lần đầu tiên trong đời. Phải, đây là lần đầu tiên trong đời Audrey gặp được một cô gái xinh đẹp như Alicia. Không giống như những vị tiểu thư mà cậu đã từng bắt chuyện, Alicia có một vẻ đẹp hoàn toàn khác so với họ. Một vẻ đẹp không phải vì son phấn hay váy vóc đắt tiền, mà chỉ đơn thuần là một vẻ đẹp thuần khiết đến mức tỏa ánh hào quang.
Không hề có chút dối trá nào cả, cậu thật sự thích vẻ đẹp của Alicia từ tận đáy lòng.
Ah, Alicia... Audrey đưa bàn tay lên che đi đôi môi, gương mặt thì dần dần nóng lên khi ánh mắt cứ dính như keo vào Alicia. Không được rồi, nếu cứ thế này thì... Cậu bốc đại một bộ váy màu đỏ rồi đứa nó cho Alicia, vì lúc này tâm trí cậu đang cảm thấy lạ lắm. Cậu chẳng thể suy nghĩ theo một cách logic được nữa, chính xác hơn là không thể.
"Tiểu thư thử bộ này đi, trông có vẻ hợp với tiểu thư đó."
"Ừm, để tớ thử!"
Alicia hào hứng cầm bộ váy mà Audrey đưa cho rồi chạy lên tầng hai. Phu nhân Electa cũng từ tốn nối bước theo sau cố ấy cùng với Lina. Còn Audrey thì vẫn đứng yên ở tại chỗ, thẫn thờ đứng nhìn cái cầu thang đã khuất đi bóng hình của Alicia. Cậu thẫn người đến mức chẳng biết gì nữa, Ludwild gọi mà cậu cũng không nghe lọt vào tai.
Sao thế này? Đây là "Yêu" sao? Không giống như những đứa trẻ khác, từ nhỏ Audrey đã dược dạy về rất nhiều thứ trên đời từ cha của mình và các gia sư. Cậu học từ kinh tế, chính trị, ma thuật, lễ nghi quý tộc, quản lí lãnh địa và thậm chí là cả... tình yêu. Chỉ có "Yêu" là khó đối với mình... Phải rồi, vì tình yêu là một loại cảm xúc - thứ mà cậu không thể nào thực hành như những môn học khác cả. Vậy mà giờ đây, cuối cùng cậu cũng biết cái thứ gọi là "Yêu" ra sao rồi.
Tim đập thình thịch như đánh trống, gương mặt luôn đỏ bừng và cảm thấy nóng rực, tâm trí trở nên rối bời khi đứng trước định mệnh của đời mình... Đó là những gì mà cha của cậu, công tước Valencia đã dạy về tình yêu. Và ngay khoảnh khắc này, cậu cũng cảm thấy y hệt như thế. Nó thật mạnh mẽ và dữ dội làm sao, khi cậu tưởng tượng Alicia đứng trước mặt mình và nở một nụ cười tươi như hoa hồng mới nở.
"Hợp với tớ chứ Audrey? Trông có kì cục lắm không?"
"Không đâu... Tiểu thư vô cùng xinh đẹp trong bộ váy này, rất hợp với tiểu thư."
Audrey vuốt qua mái tóc đen tuyền của mình rồi mỉm cười nhẹ nhàng, cất bước đến trước mặt nàng tiểu thư vừa trở về tầng một với bộ váy đỏ rực trên người. Hóa ra thứ gọi là "Yêu"... cũng không tệ nhỉ? Cậu vuốt nhẹ qua mái tóc uốn xoăn của Alicia, rồi sau đó chạm vào bờ má của cô và trượt nhẹ xuống cằm. Đôi mắt đỏ ngầu của cậu giờ đây đã có thêm chút ánh sáng, chuyển sang màu đỏ lấp lánh giống như ngọc Ruby.
"Ah, đừng mà... Cậu đừng làm thế nữa..."
"... Tôi xin lỗi tiểu thư, là do tôi vô ý."
Audrey thả bàn tay ra khỏi gương mặt đã ửng đỏ như quả lựu của Alicia. Cậu điều chỉnh nhịp thở, hướng mắt sang phía phu nhân Electa đã đứng đằng sau Alicia từ lúc nào. Trông bà ta kìa? Khoái chí lắm nhỉ? Phu nhân Electa vẫn cầm quyển Catalogue dày cộm trên tay, nhưng nét mặt của bà ta giờ đây trông như đang cười tít cả mắt chứ không còn điềm đạm như hồi đầu.
"Phu nhân hãy gói hết số váy này lại và gửi về dinh thự Crawandor giúp ta nhé. Hóa đơn thanh toán cũng vậy, sẽ có người chi trả hậu hĩnh cho phu nhân."
"Theo như ý ngài, tôi sẽ làm nhanh nhất có thể ạ."
"Vậy thì tốt."
Audrey gật đầu rồi chìa tay đến trước ngực Alicia, ra hiệu cho cô nắm lấy tay mình. Alicia cũng đặt từng ngón tay của mình vào lòng bàn tay của Audrey, cùng cậu rời khỏi tiệm trang phục của phu nhân Electa. Ludwild và Lina cũng cúi chào phu nhân Electa một cái, sau đó nối bước theo hai vị công tử và tiểu thư đang đi trước mình vài bước.
Giờ đi đâu chơi thì tốt nhỉ? Ra khỏi tiệm, Audrey thấy cỗ xe ngựa đã mở cửa sẵn nhưng cậu vẫn chưa quyết định vào trong. Hừm... Thời tiết xấu vậy? Cậu đánh mắt nhìn ra xung quanh, tìm kiếm xem có tiệm trà bánh nào ngon không. Thế nhưng thật đáng tiếc, có lẽ vì hôm nay trời không nắng nên có khá ít cửa tiệm mở cửa.
"Tiểu thư muốn đi đâu chơi nào?"
"Tớ muốn đi ăn bánh Crepe!"
"Thế hả, vậy thì chúng ta đ-"
Audrey còn chưa kịp dứt lời, thì Ludwild đột nhiên nắm lấy vai cậu từ phía sau. Anh ta cúi nửa thân trên xuống một chút, kề miệng vào tai cậu rồi thì thầm: "Có chuột thưa tiểu công tước, chúng ta nên làm gì đây?"
"Có bao nhiêu tên, cách bao xa, trang bị thế nào?" Audrey cũng khẽ đáp lại bằng một tông giọng khá nhỏ, vừa đủ để Alicia đứng bên cạnh cậu không thể nghe rõ.
"Chỉ có hai tên, đang ở trong con hẻm bên tay phải của ngài, không rõ trang bị."
Audrey gật đầu đã hiểu sau câu trả lời của Ludwild. Cậu quay mặt sang Alicia đang thẫn thờ bên cạnh mình, mỉm một nụ cười có phần khó xử. "Cho tôi xin lỗi nhé tiểu thư, có vẻ hôm nay chúng ta không đi chơi được rồi."
"S-Sao vậy!?" Nét mặt của Alicia trở nên buồn bã đi hẳn, tông giọng cũng trở nên lắp bắp và có hơi run run "L-Là do tớ l-làm phiền cậu nhiều quá đ-đúng không?"
"Không phải vậy đâu." Audrey lắc đầu, bàn tay phủi đi chút tuyết trắng đang trên bám mái tóc của Alicia "Là do tôi có việc bận đột xuất thôi, không thể trì hoãn được nên xin lỗi tiểu thư."
"Vậy giờ..."
"Tiểu thư cứ về dinh thự Crawandor trước đi, tôi hứa nhất định sẽ bù lại cho tiểu thư vào lần tới mà."
Alicia gật đầu dù vẻ mặt có chút không vui, rồi cô được Audrey đỡ lên xe ngựa với Lina đi theo cùng. Và rồi cỗ xe ngựa bắt đầu lăn bánh trên con đường đá mài, trở về dinh thự Crawandor với từng cú thúc ngựa. Audrey thì cứ vẫy tay chào tạm biệt cho đến lúc cỗ xe ngựa mất hút trong tầm mắt, sau đó cậu mới quay người về phía bên phải - nơi có một con đường nhỏ hẹp phủ đầy tuyết trắng.
Để xem lũ chuột này là ai? Đôi mắt mới chuyển sang màu đỏ Ruby của cậu giờ đây lại đục ngầu như thường ngày. Biểu cảm trên gương mặt cậu lúc này trông cực kì lạnh lùng, ánh mắt hướng về con đường nhỏ hẹp trước mặt thì sắc lẹm đến mức toát ra cả sát khí nặng trịch.
"Ludwild, đưa thứ đó cho ta." Audrey nâng cánh tay phải lên ngang với vai, ra lệnh cho Ludwild đưa thứ mà cậu yêu cầu vào lòng bàn tay của mình. Mặc dù Ludwild có hơi chần chừ, nhưng cuối cùng thì anh cũng rút khẩu súng ngắn trong túi áo măng tô ra ngoài và đặt nó vào lòng bàn tay cậu "Đừng làm quá trớn nhé tiểu công tước, dinh thự lúc này không chỉ có người của gia tộc Valencia đâu."
"Yên tâm đi, giải quyết lũ chuột này cũng dễ thôi."
Audrey kiểm tra đạn dược của khẩu súng rồi gật đầu hài lòng, siết chặt tay cầm súng bằng bàn tay phải. Lũ khốn các ngươi cứ đợi đấy. Đừng hòng toàn mạng vì đã phá hỏng buổi đi chơi của ta và Alicia. Cậu cùng Ludwild từ từ tiến vào con đường nhỏ hẹp, trong khi những hạt tuyết rơi trên bầu trời ngày càng càng nặng hạt.