Chương 06: Khu phố thương mại 1
Khu phố thương mại của lãnh địa Valencia, nơi được người dân bản địa lẫn thương nhân biết đến với cái tên "Thủ phủ của công nghệ ma thuật." Dù nằm ở nơi đất bắc vừa xa vừa lạnh, nhưng thương nhân đến từ khắp nơi trên đế quốc đều tụ tập lại đây để thu mua ma dược. Và không những là ma dược, khu phố thương mại còn bán cả các mặt hàng khác như may mặc độc quyền - là những bộ quần áo được yểm ma thuật sưởi ấm trên lớp vải, thường được gọi với cái tên "Phục trang ma thuật."
Như Audrey đã nói, con người sẽ rất khó sống ở lãnh địa Valencia nếu mặc đồ mỏng và không có ma thuật sưởi ấm yểm trong lớp vải. Đó cũng là lý do tại sao Alicia lại run rẩy như vậy, lạnh quá mà. Thế nên mới phải nói, phục trang ma thuật là thứ đặc biệt cần thiết với những tiểu thư đến từ phía nam như Alicia.
"Tôi nghĩ nên mua khoảng hai mươi bộ váy Satin, mười bộ váy ngủ là vừa đủ cho tháng này nhỉ? Dù sao thì tiểu thư cũng ở đây tận một năm cơ mà, đâu thể để tiểu thư thiếu thốn đồ đạc được."
"K-Không cần nhiều như thế đâu!"
Cỗ xe ngựa vẫn còn đang lăn bánh, chầm chậm hướng tới trung tâm của khu phố thương mại. Audrey gác chân lên đùi, tay cầm cuốn sổ nhỏ và cây bút máy ghi chú gì đó. Cậu vừa ghi, vừa nhìn sang phía Alicia đang tỏ ra lúng túng trông rất dễ thương. Hừm, chắc là mẹ không mắng mình một trận đâu ha? Đây là việc cần làm mà. Cậu gật đầu cái nhẹ, chấm bút lên mặt giấy rồi bỏ quyển sổ lẫn nó vào trong túi áo ghi lê.
Đúng là Audrey có đem theo tiền thật, nhưng để mua tận ba mươi bộ váy ở chỗ phu nhân Electa thì có lẽ là không đủ rồi. Với cả là mua đồ xong thì còn đi chơi nữa, chắc sẽ đi ăn bánh Crepe hay cái gì đấy âm ấm như hồng trà chẳng hạn. Phải rồi, cậu lỡ hứa với Alicia là sẽ dẫn cô ấy đi chơi mà. Coi như số tiền trong túi là để trả phí bánh kẹo, trà nước trong buổi chơi hậu mua đồ vậy.
Mà nói thế chứ mình cũng đâu cần chi tiền ra nhỉ, mua váy ấy? Thực ra thì Audrey biết rõ bản thân chẳng cần phải bỏ đồng nào khi đến tiệm trang phục của phu nhân Electa cả. Đương nhiên hóa đơn váy vóc sẽ được gửi về dinh thự Crawandor, sau đó mẹ của cậu sẽ kí tờ séc trắng để trả hết một lượt thôi. Đúng là giới quý tộc, đến cả tiêu tiền phung phí cũng có lý do đằng sau nó. Cậu biết bà ấy làm vậy vì một phần là để giữ thể diện cho gia tộc, cũng như phô trương quyền thế và tài lực trước những người có tiếng nói bên trong lãnh địa như phu nhân Electa. Một phần nữa là vì gia tộc Valencia rất rất giàu, thế nên ba mươi bộ váy chẳng là cái đinh gì nếu so với tổng gia sản nằm trong kho bạc của dinh thự Crawandor cả.
"Tài lực của nhà tôi cũng không thua gì nếu so với gia tộc Clevenor đâu. Chỉ là mấy bộ váy thôi, có gì đâu mà tiểu thư phải hoàng lên thế?"
"N-Nhưng, nhưng mà...!"
"Không nhưng nhị gì cả, tôi sẽ còn mua thêm cho tiểu thư trong mấy tháng tới nữa."
Audrey mỉm nhẹ một nụ cười nhưng ánh mắt thì không hề như thế, khiến biểu cảm trên mặt cậu trở nên lạnh lùng hơn hẳn bình thường. Alicia thấy vậy thì liền cứng họng, không biết nên cãi lại như nào cả. Cô chỉ biết bỉu môi, khiến một bên gò má trở nên phúng phính rồi quay mặt ra phía cửa sổ.
Thấy ghét thiệt chứ, Audrey á! Lúc nào cũng vậy, từ lần đầu tiên cô gặp Audrey là đã như vậy rồi. Cô chẳng bao giờ là người nắm đằng chuôi trong một cuộc trò chuyện với Audrey cả. Cái kiểu nói chuyện lịch thiệp không một khẽ hở, nhưng trong đấy lại chứa một chút đùa nhây bởn cợt khó ưa. Thế mà đôi lúc lại trở nên nghiêm túc đến lạ thường, khiến cô không có cách nào để phản bác lại.
Tiểu thư nổi danh trưởng thành cái gì chứ? Mình còn không bằng một góc Audrey... Nhìn Audrey của bây giờ khiến Alicia cảm thấy bản thân mình chẳng là gì nếu so với cậu ấy cả. Khác với cô - người luôn giấu đi tính cách trẻ con của mình để giữ hình tượng là một tiểu thư trưởng thành, Audrey dường như chỉ sống theo ý thích của bản thân nhưng vẫn có một nét trưởng thành đến lạ.
Trong mắt Alicia, Audrey chẳng khác gì cha của cô vậy. Nếu có gì điểm khác, thì chỉ là Audrey thích đùa nhây và nhỏ tuổi hơn ông ấy rất nhiều mà thôi. Từ cách ăn nói, hành xử, đi đứng và thậm chí là lễ nghi, Audrey luôn làm rất hoàn hảo với cương vị là một quý tộc. Cô ghen tị với Audrey lắm, vì mọi thứ mà cô vất vả làm được lại thật dễ dàng với cậu ấy.
Alicia biết chứ, ai cũng phải học qua thì mới giỏi được. Không chỉ mỗi mình cô là cố gắng hết sức, mà cả Audrey chắc hẳn cũng là từng như vậy ở trong quá khứ. Cô biết là thế, nhưng cô vẫn không khỏi cảm thấy ghen tị lẫn ngưỡng mộ chàng công tử ngồi đối diện mình. Kết quả mà Audrey đạt được sau những bài học là hoàn toàn xuất sắc, không giống người vẫn còn phải cố gắng rất nhiều là cô đây.
"... Với những cô gái khác..." Alicia quay mặt nhìn về phía Audrey, mười ngón tay nằm dưới tà váy xanh nhạt của cô đan lại với nhau "Với những cô gái khác... cậu có khen họ dễ thương không?"
"Hả? Tiểu thư hỏi gì lạ vậy?" Audrey đơ người ra một chút vì bất ngờ, sau đó khóe miệng của cậu liền nhoẻn một nụ cười nhẹ và trả lời "À thì từ hồi mới sinh ra đến giờ, tiểu thư là cô gái đầu tiên mà tôi gặp đấy. Mà không biết sao này tôi có khen người khác hay không, nhưng trong mắt tôi lúc này thì tiểu thư là cô gái xinh đẹp và dễ thương nhất rồi."
"V-Vậy hả...!? R-Ra là thế!"
M-Mình là người đầu tiên kìa! Không biết sao nữa, tự dưng nghe Audrey trả lời như vậy làm Alicia cảm thấy có chút vui trong lòng. Nói sao ta, kiểu như cô chính là người con gái đầu tiên mà Audrey cất lời khen dễ thương trong đời vậy. Phải rồi, cô còn là... cô gái xinh đẹp và dễ thương nhất trong mắt cậu ấy...
Và dù chỉ mới gặp nhau chưa được một ngày, nhưng Alicia cứ tưởng như là cả hai đã quen nhau từ rất lâu rồi. Cô chưa thấy ai có thể khiến mình trở nên lúng túng và ngại ngùng khi đối mặt với nhau như vậy. Chưa ai trên đời này chịu chấp nhận dáng vẻ trẻ con và ngây thơ của cô, khuyên bảo cô rằng hãy sống thật với bản thân mình ngoài Audrey cả.
Alicia đánh mắt nhìn sang Audrey ở phía đối diện, quan sát cậu ấy đang ngắm tuyết rơi qua khung cửa sổ. Đôi mắt của cô giờ đây trở nên thật long lanh như hạt trân châu mang màu xanh biếc, khóe miệng mỉm một nụ cười trông thật xinh đẹp làm sao. Không biết Audrey đang nghĩ gì ha... Nhìn vào gương mặt thờ ơ của Audrey bây giờ, Alicia không biết cậu ấy đang nghĩ gì trong đầu nữa. Liệu có phải lúc này Audrey đang nghĩ xem bộ váy nào thì hợp với cô không? Hay là cả hai sẽ đi chơi cái gì ở dưới phố?
Cô thắc mắc lắm, nhưng lại không dám hỏi vì sợ làm phiền chàng công tử đang hiện diện trong đôi nhãn cầu của mình. Với cả chỉ mới nghĩ về Audrey một chút thôi mà trái tim cô đã bắt đầu đập nhanh hơn rồi. Lạ ghê, thứ xúc cảm không tên mà cô cảm nhận được khi ở thư viện đã trở lại rồi. Càng ngày nó càng mãnh liệt hơn, khiến gương mặt cô dần nóng lên trông thấy giữa cái tiết trời lạnh cóng này.
"Tiểu công tước à, chúng ta đến nơi rồi ạ."
Tiếng lạch cạch của bánh xe ngựa đã dừng lại, và giọng nói của Ludwild vang lên từ phía bên ngoài. Audrey nghe vậy thì liền chỉnh lại tóc tai quần áo rồi đứng dậy, cất bước xuống dưới nền đá mài vì cánh cửa xe đã mở ra. Và rồi cậu đưa tay về phía cửa xe, ra hiệu cho Alicia nắm lấy tay mình.
"Xuống xe thôi tiểu thư, chúng ta đến tiệm trang phục của phu nhân Electa rồi."
"Tớ xuống ngay."
Alicia đứng dậy khỏi ghế, nắm lấy bàn tay của Audrey và được cậu đỡ xuống xe. Ngay lúc cô vừa đặt chân xuống nền đá mài, tự dưng có một cơn gió lạnh thổi vụt qua khiến cô khẽ run lên và hắt hơi một cái. Đúng là cho dù có được Audrey khoác áo măng tô thì nhiệt độ ngoài trời vẫn quá lạnh đối với cô.
"Thấy không? Rõ là tiểu thư cần phải mua váy ấm để mặc mà." Audrey mặc lại chiếc áo măng tô trên vai Alicia cho đàng hoàng. Rồi cậu thở dài một hơi vì làm mãi không xong, sau đó lia mắt sang phía bên phải - nơi mà Ludwild và Lina đang đứng đợi lệnh "Các ngươi vào trong dặn phu nhân Electa chuẩn bị khăn ấm với hồng trà đi, ta sẽ vào sau."
Ludwild và Lina gật đầu rồi cất bước vào trong tòa nhà hai tầng mang sắc nâu, phía trên có tấm bảng đề tên "Electa" màu trắng với phông chữ trông rất hoa mĩ. Audrey thì vẫn tiếp tục làm nốt việc, đó là mặc chiếc áo măng tô rộng phùng phình của mình lên người Alicia.
"Tiểu thư thấy ấm hơn chưa? Giờ thì chúng ta vào trong thôi."
"Ư-Ừm!"
Vì bàn tay của Alicia đã thụt vào trong tay áo măng tô, thế nên Audrey đành phải khoác vai để dẫn cô vào bên trong tòa nhà. Xin lỗi nhé, tôi không còn cách nào khác cả... Mặc dù cậu cảm thấy bản thân khá vô duyên vì tự dưng khoác vai con gái người ta như vậy, nhưng đúng là chẳng còn cách nào khác cả. Đây là điều bắt buộc phải làm, cậu không tránh được.
"Á! T-Từ đã, cậu làm g-"
Mặc kệ Alicia trông có vẻ hoảng hốt, Audrey cứ thế dẫn cô vào bên trong tòa mà không nói gì cả.