Chương 09: Sát Thủ 2
Từng ngôi nhà, từng hàng cây hàng cây lướt qua mắt của Audrey và Ludwild. Khói tuyết trắng xóa bốc lên theo từng bước chạy của cả hai, tựa như có một cơn lốc vừa quét qua khu rừng. Không biết từ khi nào mà cả hai đã rời khỏi khu phố thương mại, đặt chân đến con đường mòn bên trong khu rừng Catalope - con đường duy nhất hướng về dinh thự Crawandor.
"Tiểu công tước... Xin ngài hãy tin vào Lina. Cô ấy không yếu đến mức chịu thua bọn sát thủ đâu ạ."
"Ta biết! Lina không hề yếu, nhưng chúng ta phải nhanh lên!"
"... Vâng ạ."
Nhìn về bóng dáng nhỏ bé của chàng công tử đang chạy ở phía trước, Ludwild không khỏi cảm thấy bất an và lo lắng cho cậu ta. Xem ra tiểu thư Clevenor thật sự quan trọng với ngài. Chưa một lần nào. Phải, anh chưa từng thấy Audrey nghiêm túc như thế này kể từ lúc bắt đầu nhậm chức hiệp sĩ vộ hệ. Chỉ vì một vị tiểu thư mới gặp vài ngày mà Audrey chấp nhận nguy hiểm để sử dụng bí thuật của thánh nữ, thậm chí còn sử dụng thêm ma thuật cường hóa dù lượng ma lực của bản thân sắp chạm đến giới hạn.
Thật ra Ludwild biết rằng Audrey nghiêm túc như thế cũng là vì không muốn gia tộc Valencia gặp rắc rối, nhưng quả thật là lần này cậu ấy khác hẳn so với khi xưa. Ánh mắt của Audrey mà anh thấy lúc nãy chỉ chứa toàn là sát khí, đến cả tông giọng và cách hành xử cũng đã chuyển thành "Một nhân cách đáng sợ hơn" rất nhiều - thứ mà anh không muốn thấy lại một chút nào cả. Hi vọng tiểu thư Clevenor sẽ không tránh mặt ngài ấy sau chuyện này. Anh sợ rằng Alicia sẽ sợ hãi và tránh xa Audrey sau biến cố ngày hôm nay, để rồi cậu ấy lại quay về với cái lớp mặt nạ lạnh băng kia nữa. Audrey... xứng đáng có một cuộc sống bình thường như bao đứa trẻ khác.
"Tiểu công tước mau dừng lại đi ạ! Tôi muốn ngài xem thứ này trước khi tiếp tục đuổi theo bọn sát thủ."
"Hả, cái gì?"
"Tôi thấy tín hiệu mà Lina để lại ạ." Ludwild và Audrey cùng nhau dừng bước, sau đó anh đi lại gần cái cây cổ thụ ở phía bên tay trái rồi ngồi xổm xuống. Anh nhặt một mảnh vải đen từ dưới gốc cây lên tay, đưa nó cho Audrey đứng đằng sau mình "Đây là mảnh vải được xé từ váy của Lina thừa ngài, tôi không thể nhầm được đâu ạ."
"Thi triển Minh Thuật đi Ludwild! Xác định vị trí của Alicia và Lina mau lên!"
"Vâng, tôi làm ngay ạ."
Nhận lại mảnh vải từ tay Audrey, Ludwild nắm chặt lấy nó trong lòng bàn tay rồi nhắm mắt lại. Bỗng dưng trong tâm trí anh xuất hiện một tấm bản đồ của khu rừng Catalope và ba đốm lửa nhỏ màu xanh, thêm vào đó hai đốm lửa to màu trắng. Và hơn cả thế, còn có hai đốm lửa khổng lồ màu đỏ khác đang dí theo sát nút. Tất cả chúng đều cách chỗ của anh và Audrey, những người tượng trưng cho đốm lửa màu xám hơn hai cây số về phía đông bắc.
Ludwild hít thở đều một hơi, rồi sau đó mới mở mắt ra và thả lỏng bàn tay đang nắm chặt lấy mảnh vải. Anh đứng dậy, bỏ mảnh vải vào trong túi áo rồi quay lưng để đối diện với Audrey.
"Tiểu thư Clevenor và Lina đang cách chúng ta khoảng hai cây số về phía đông bắc ạ. Cỗ xe ngựa vẫn đang bị truy đuổi bởi đá·m s·át thủ, rất sít sao."
"Đi thôi, chúng ta không có thời gian đê chần chừ nữa đâu."
"Vâng."
Audrey chạy đi trước, Ludwild nối theo sau. Cả hai lại tiếp tục chạy về hướng đông bắc, nơi mà cỗ xe ngựa chở Alicia và Lina vẫn đang bị rượt đuổi bởi đá·m s·át thủ.
May quá, xem ra tạm thời Lina và tiểu thư Clevenor vẫn an toàn. Vừa chạy nối theo sau Audrey, Ludwild vừa thò tay vào túi áo và nắm lấy mảnh vải của Lina. Anh lại thi triển Minh Thuật thêm lần nữa, kiểm tra xem tình hình đang như nào rồi. Thật may là cuộc rượt đuổi vẫn còn tiếp diễn, tức là đá·m s·át thủ vẫn chưa đuổi kịp cỗ xe ngựa. Hi vọng đá·m s·át thủ này không quá mạnh, nếu không Lina sẽ không chống chọi được mất. Anh khá lo lắng vì không biết bọn sát thủ này có thực lực đến mức nào. Biến cố lần này là hoàn toàn bất ngờ, thế nên anh vẫn chưa có được một chút thông tin nào về bọn chúng cả. Anh hi vọng bọn sát thủ sẽ không phải là lũ đang bị truy nã toàn quốc, nếu không thì Lina sẽ không thể đánh lại bọn chúng mất.
Làm ơn, tôi xin cô đấy Lina. Đừng liều cả tính mạng của mình nhé! Ludwild biết Lina không hề yếu, vì trước khi trở thành hầu gái thì cô ấy cũng đã từng là hiệp sĩ được chính phu nhân Lena huấn luyện. Anh biết là thế, nhưng anh cũng không thể kiềm chế được cảm giác lo lắng đang cồn cào trong lòng mình được. Gắng lên Lina, tiểu công tước và tôi sắp đến rồi! Minh Thuật đang báo hiệu rằng anh và Audrey sắp đến nơi rồi, chỉ còn cách khoảng vài chục mét nữa là đến. Thế nhưng những đóm lửa đã dừng lại, cháy phừng phực trong tâm trí anh.
Ludwild tăng tốc, chạy vượt lên trên. Audrey thấy thế thì cũng tăng tốc theo, phóng đi còn nhanh hơn cả lúc trước.
***
"Ludwild, lên!"
"Vâng thưa ngài!"
Audrey chĩa nòng súng về phía trước và bóp cò, khiến viên bi sắt bay ra khỏi nòng súng với một tiếng đùng rõ to. Nó sượt qua gương mặt của hai gã đàn ông tóc đỏ mặc đồ đen bó sát, sau đó găm vào thân cây cổ thụ ở đằng sau cỗ xe ngựa đã bám đầy máu thịt của phu xe và những con ngựa. Ludwild cũng ngay lập tức lao đến chỗ bọn chúng sau phát súng của Audrey, đồng thời rút thanh trường kiếm ra khỏi bao rồi vung ngang một đường. Lực vung vô cùng mạnh, đến mức tạo ra một đường kiếm khí vô hình cắt thân cây cổ thụ làm hai.
Mặt đất rung chuyển liên hồi vì cây đổ, khói bụi bốc lên mịt mù đến mức che lấp cả một mảnh đất rộng lớn.
"Cứu Alicia và Lina trước!"
"Rõ ạ!"
Audrey lao thẳng vào màn khỏi, sau đó Ludwild cũng nhảy theo sau cậu. Cả hai đến trước cỗ xe ngựa nằm ở cái cây cổ thụ đã bị chẻ làm đôi, mở cửa xe ra thì thấy Lina đã thủ sẵn ám khí là một con dao găm. Cô ấy ngay lập lức đâm lưỡi dao về phía trước, nhưng liền bị Ludwild chụp lấy cẳng tay và tát một phát vào má.
"Không phải bọn khốn sát thủ đâu Lina, là tôi và tiểu công tước đây."
"... Ludwild... và cả tiểu công tước nữa." Lina ngơ ngác trong một thoáng, nhưng ngay sau đó liền lấy lại thần trí và thả con dao ra khỏi bàn tay đang siết rất chặt "Mau lên, đưa tiểu thư Clevenor ra khỏi đây! Tôi không biết vì sao nhưng bọn sát thủ đang nhắm đến cô ấy!"
"Ta biết! Nhưng giờ không có thời gian để tìm hiểu đâu, chạy ra khỏi đây trước!"
Audrey liếc mắt nhìn sang phía bên trái thì thấy Alicia đã ngất đi trên chiếc ghế đỏ, gương mặt vẫn còn nét tái nhợt cùng những giọt nước mắt đã ướt đẫm bờ má. Lũ chuột khốn nạn, ta sẽ g·iết hết hai thằng khốn các ngươi! Cậu xỏ khẩu súng vào trong túi quần, bế Alicia lên tay rồi nhảy ra khỏi xe. Ludwild và Lina cũng theo sau cậu, chạy đến một cây cổ thụ khác cách xa cỗ xe ngựa về phía bên phải.
Lina đến nơi trước, lấy chiếc áo măng tô mà cô đã cởi ra khỏi người Alicia từ trước trải xuống mặt đất. Audrey cũng liền đặt Alicia xuống chiếc áo, sau đó rút khẩu súng ra khỏi túi quần rồi vuốt nhẹ qua phần tóc mái của cô ấy. Xác nhận Alicia không b·ị t·hương gì, cậu thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi cất tiếng: "Ta và ngươi sẽ g·iết hai tên khốn đ-"
"Oi oi, nhát kiếm hồi nãy suýt nữa làm trầy da ta rồi đấy nhé!"
"Anh à, thằng nhóc đấy trông cũng dễ thương nhỉ?"
Bọn khốn này là!? Lớp khói bụi dần tan đi, làm cho dáng hình của hai gã đàn ông tóc đỏ ban nãy lộ diện khi cậu quay lưng lại. Bọn chúng vô cùng to lớn, tay cầm một thanh đại đao hai lưỡi với những đặc điểm nhận dạng rất rõ ràng trên gương mặt. Tên đứng bên trái có một vết sẹo hình chữ X ngay trên trán, còn tên bên phải thì có một vệt bỏng rất to ở bên má phải. C·hết tiệt, là bọn chúng... Cassandra. Giờ thì cậu chắc chắn là mình biết danh tính của lũ khốn này rồi. Còn ai ngoài đá·m s·át thủ đang bị dán cáo thị truy nã toàn quốc, Resly và Reska - anh em đao phủ Cassandra!
"Này nhóc con, ngươ-"
Không đợi Resly nói hết câu, Audrey liền lao đến trước mặt hắn rồi chĩa nòng súng thẳng vào cổ họng của hắn. Cậu bóp cò, tiếng đùng lại vang lên cùng với khói trắng nhưng viên bi sắt chỉ kẹt vào những khối cơ trên cổ hắn. "Đạn dược chẳng là cái gì với ta đâu nhóc con." Resly nhìn xuống Audrey với một nụ cười đểu, giương thanh đại đao lên cao bằng một tay rồi bổ thẳng xuống cậu. C·hết tiệt, đúng là tên quái vật khốn nạn. Audrey tặc lưỡi, bật nhảy về phía sau để né cú bổ mạnh tựa trời giáng của hắn nhanh như thoắt.
"Ludwild!" Ngay sau hiệu lệnh của Audrey, Ludwild liền lao lên với thanh trường kiếm đã phủ ma lực xanh nhạt khắp lưỡi kiếm. Anh vung một đường chéo từ dưới lên, nhằm chặt đứt cánh tay cầm kiếm của Resly thì một tiếng keng rất to lại vang lên. Ludwild cau mày tức giận, vì nhát kiếm của anh đã bị đỡ bởi thanh đại đao Reska. "Mày nghĩ chỉ thế là xong sao thằng chó?" Anh cúi người, siết chặt lấy chuôi kiêm rồi vung ngang một đường. Ánh sáng xanh nhạt tỏa ra từ lưỡi kiếm, cắt sượt qua bụng hắn ngọt như gọt táo.
"C·hết đi." Không biết từ khi nào, Audrey đã đạp lên lưng Ludwild và nhảy đến trước mặt Reska. Cậu cười khẩy, chĩa nòng súng vào họng hắn rồi bóp cò. Viên bi sắt xuyên thủng thanh quản của hắn với một tiếng đùng, khiến máu đỏ bắt đầu rỉ ra từ cổ họng hắn ngày càng nhiều. Cậu đạp chân vào ngực hắn, cùng với Ludwild bật nhảy về phía sau để tránh cú vung đao của Resly.
Reska ngã cái rầm xuống mặt đất đã nứt nẻ, rồi sau đó Resly liền chạy lại đỡ hắn dậy. Bọn chúng nhấc cái xác to bổ tố của mình lùi về phía sau, bắt đầu vào thế thủ với ánh mắt đề phòng cực độ. "Ludwild, đừng cho bọn chúng hồi sức!" Audrey chạy vòng quanh bọn chúng cùng với Ludwild, thay liên nhau t·ấn c·ông b·ằng súng và trường kiếm bọc ma lực. Cả hai t·ấn c·ông liên tục, ép bọn chúng vào thế thủ hoàn toàn.
"Graghhhhhhhhhhhhhh!!!"
Tiếng gào thét của anh em đao phủ Cassandra, tiếng đạn bắn lẫn tiếng va nhau của kiếm và đại đao vang lên như sấm gầm trong khu rừng Catalope. Khói bụi lại bốc lên mịt mù một lần nữa, thậm chí lần này còn phủ lấy cả một vùng trời. "Dứt điểm thôi Ludwild!" Audrey liền áp sát Resly, chĩa nòng súng vào họng hắn. Ludwild thì đâm thanh trường kiếm vào tim của Reska lẫn tên anh trai của hắn. Cả hai gật đầu. Người bóp cò, người rút kiếm. Máu đỏ bắn ra từ bọn khốn đó, nhuốm màu cơ thể của cả hai thành sắc đỏ tanh hôi. Và rồi cơ thể to tướng của anh em nhà Cassandra ngã rập xuống mặt đất, khiến một cơn rung chấn khác nổ ra.
"Thật tiếc vì không thể tra khảo bọn khốn các ngươi."
"Nào, ngài đừn-" Nét mặt của Ludwild bỗng dưng trở nên hốt hoảng, sau đó anh hét lên thật lớn "Chạy đi tiểu công tước!!!"
"Hả? Aghhhhhhhhhhh!!!"
Resly bỗng dưng đứng dậy với cơ thể đã đổi sang màu đen như quặng sắt. Hắn chụp lấy Audrey bằng bàn tay khổng lồ của mình, siết chặt cơ thể cậu trong lòng bàn tay. "Ngươi cũng mạnh đấy nhóc con, nhưng tiếc là đụng phải ta rồi." Hắn ném cậu đi như một quả bóng, khiến cơ thể cậu bay tự do trên không trung và đập thẳng vào cái cây cổ thụ nằm kế bên chỗ mà Alicia đang nằm.
"Tiểu công tước!!!"
"Cậu chủ!!!"
"Khục!!! Chó... c·hết." Cậu ói ra một ngụm máu, xương sườn dường như cũng đã gãy cùng với nội tạng bị dập nát rồi. Thần trí lẫn tầm nhìn cũng mờ dần, chỉ thấy được mỗi bóng hình của Ludwild và Lina đang chạy lại chỗ cậu với vẻ mặt tái nhợt.
Im đi, ta chưa c·hết mà. Mặc dù nghĩ vậy nhưng Audrey biết là lúc này cậu đã đến rất gần cửa tử rồi. Hai anh em Cassandra bây giờ đã vào một trạng thái mà cậu không hề có thông tin từ trước, hơn nữa lại còn sở hữu sức mạnh phi thường đến mức vô lý. Bọn chúng đã cầm đại đao lên rồi, còn đang từ từ tiến lại gần đây nữa. Ít nhất... Alicia phải an toàn. Cậu liếc mắt nhìn sang Alicia nằm ở gốc cây cổ thụ bên cạnh, cố gắng nặn ra một nụ cười khi thấy cô ấy vẫn chưa tỉnh lại rồi niệm thầm câu thần chú: Ma thuật cố hữu - Băng Cốt.
Ngay khi vừa dứt câu, Audrey cảm nhận được từng đốt xương đã gãy lẫn nội tạng bị dập nát bên trong cơ thể mình đang dần dần hồi phục bởi băng. Toàn thân cậu toát ra một luồng khí vô cùng lạnh, còn mái tóc đen tuyền của cậu thì chuyển sang nửa đen nửa trắng. Không còn cách nào khác. Đành dùng "Nó" vậy. Cậu bật lưng khỏi gốc cây cổ thụ rồi đứng dậy, đưa tay phải lên phía trước và búng một cái tách.
"Tiểu... công tước?" Ludwild rùng mình, cơ thể cứng đờ như bị đóng băng. Lina thì ngồi quỳ dưới gốc cây, ngước nhìn Audrey với đôi mắt mở to rồi hét lên thật lớn "Đừng mà cậu chủ!!! Ngài không được dùng ma thuật đó!!!"
"Lina, và cả ngươi nữa Ludwild. Xin lỗi cha mẹ giùm ta nhé." Audrey mỉm cười rồi thở ra một hơi vô cùng lạnh, sau đó lạnh lùng xướng lên câu thần chú: "Triển Khai Kết Giới - Địa Cực Băng Giá."
"Anh trai nhìn thằng nhóc ấy đi! Sắp c·hết đến nơi rồi mà nó còn diễn xiếc kìa!" Reska cắm thanh đại đao xuống đất rồi vỗ tay bồm bộp, miệng cười khà khà khoái chí. Resly thấy vậy thì liền tiếp lời với tông giọng giễu cợt "Keke, trông hay ghê bây."
Cứ cười cho to vào, vì các ngươi sắp không thể cười như vậy được nữa rồi. Audrey xòe bàn tay ra, sau đó lại co những ngón tay lại thành hình nắm đấm. Ngay lúc ấy, mọi âm thanh và chuyển động bên trong khu rừng Catalope đã ngưng lại như bị đóng băng.
"Nhất Thức - Băng Vũ."
Những hạt tuyết bay trên bầu trời bỗng dưng chuyển thành màu trắng xanh, rồi chúng hóa thành một cơn bão xung quanh Audrey và anh em đao phủ Cassandra. Từng hạt, từng hạt tuyết bám chặt lấy cơ thể của bọn chúng như keo. Từng phút từng giây trôi qua, anh em đao phủ Cassandra bị đóng băng dần dần từ chân cho đến thân. Và rồi bọn chúng hóa thành hai bức tượng mà không kịp hét lên một tiếng nào, cặp mắt vẫn trợn tròn đằng sau lớp băng trắng xanh.
"Haa... Haa..." Lũ khốn... là do các ngươi cả thôi. Audrey nhìn về phía hai cái xác của anh em Cassandra đã bị đóng băng, rồi sau đó lại liếc mắt về phía Alicia đang nằm ở đằng sau. Tầm nhìn của cậu bây giờ đã chuyển sang màu xanh nước biển, thậm chí nó còn dần dần trở nên đậm hơn theo từng giây từng khắc. Ý thức của cậu dường như cũng dần dần đóng băng, không thể suy nghĩ gì nhiều nữa.
Đến rồi, cái giá của triển khai kết giới. Audrey quay lưng, nhích từng bước qua chỗ Alicia rồi quỳ một chân xuống dưới mặt đất. Thế nhưng đầu gối còn chưa chạm đất thì cậu đã ngã gục xuống bên cạnh Alicia. Đôi mắt đã ngắm nghiền, ý thức cũng bị đóng băng hoàn toàn. Cậu ngất xỉu với cơ thể lạnh như băng đá, khiến Lina và Ludwild gào thét trong sự hoảng hốt tột độ tại khu rừng Catalope.