Tổng Tài Daddy Ngu Ngốc: Bảo Bảo Theo Mẹ Đây

Chương 162




Những quyến sách mà Hà Duệ Ân đưa cho cô đều có nội dung liên quan đến làm đẹp, như là cách trang điểm của người da trắng, trang điểm kiểu Ấn Độ, trang điểm kiểu Ai Cập, trang điểm phong cách niên đại, trang điểm thời nhà Đường, hóa trang vết đạn bản, bị đâm, thâm xanh, thâm tím, bị chém, bị gãy ngón tay như trên phim, hay là trang điểm kiểu cổ điển, hiện đại, khoa học viễn tưởng, cận đại, kiểu của các phim truyền hình về thần thoại hay hóa trang để biểu diễn nhạc kịch.

Các thể loại được nhắc đến vừa nhiều vừa phức tạp, cô thấy ở những phần quan trọng Hà Duệ Ân còn viết thêm ghi chú, ví dụ như chỗ này cần chú ý điều gì, làm thế nào để lớp trang điểm được đẹp hơn, nội dung cực kì nhiều, đủ để Thẩm Ngọc Lam học hỏi.

‘Thẩm Ngọc Lam đã từng nhìn thấy chữ của Hà Duệ Ân, có thể thấy rất rõ ràng quyển sách này là sách riêng mà Hà Duệ Ân viết.

Cô lại nhìn sang cái hộp gỗ nhỏ đựng sách, vừa tinh tế lại vừa xa hoa, chắc là cô ấy rất quý trọng những quyển sách này.

Nghĩ đến đây Thẩm Ngọc Lam càng thấy ấm áp trong lòng và vô cùng cảm kích Hạ Duệ Ân.

Cô không hề biết muốn hành nghề trang điểm thì phải học nhiều thứ đến vậy, trong chốc lát cô đã bị nội dung của nó thu hút.

Mãi cho đến khi Ninh Nhất Phàm gọi tới, cô mới trở về với thực tại.

“Tôi đang ở bên ngoại đợi em, ra đây đi, tôi đưa em đi ăn cơm”

Thẩm Ngọc Lam à lên một tiếng, đặt lại sách vào trong hộp gỗ khóa lại kỹ càng, sau đó mới đi xuống nhà.

“Sao anh đã quay lại rồi?” Thẩm Ngọc Lam vừa bước ra ngoài đã nhìn thấy Ninh Nhất Phàm đang dựa người vào cửa.

“Nếu tôi nói tôi vội vã muốn gặp em thì em có tin không?” Ninh Nhất Phàm mở cửa xe cho cô.

Thẩm Ngọc Lam vừa kéo vạt áo, vừa lườm Ninh Nhất Phàm một cái, cô không ngờ rằng người lạnh lùng như Ninh Nhất Phàm lúc thả thính lại điệu nghệ như thế.

“Dì của anh đã đem hết bí kíp của cmình truyền cho em rồi, anh giúp em chuyển lời cảm ơn đến cô ấy” Thẩm Ngọc Lam vừa thắt dây an toàn vừa nói với Ninh Nhất Phàm.

“Đó là do dì ấy thấy em có thiên phú trong phương diện này, muốn bồi dưỡng em” Ninh Nhất Phàm khởi động xe rồi quay sang véo má Thẩm Ngọc Lam.

“Em biết anh đã nhờ cô ấy” Cô thành thật nói: “Cảm ơn anh nhiều!”

Ninh Nhất Phàm nhíu mày “Em định cảm ơn tôi thế nào? Lấy thân báo đáp?”

Đúng lúc chiếc xe đảm mình trong ánh nắng mặt trời, những tia nắng mùa xuân xuyên qua cửa kính tràn vào trong xe. Thẩm Ngọc Lam như đã quyết tâm làm một điều gì đó, đột nhiên cô cầm lấy bàn tay đang để lên đầu gối của Ninh Nhất Phàm “Ninh Nhất Phàm, em nhất định sẽ nỗ lực, chỉ có như vậy, thì tương lai dù không có anh em vẫn có thể sống tốt”

Cô không hề biết rằng câu nói đó như một lời dự đoán, không lâu sau chính mình cũng thực hiện được.

“Két Xe đang chạy trên đường bỗng nhiên rẽ về bên phải sau đó phanh gấp dừng lại bên vệ đường.

Ninh Nhất Phàm quay người lại nhìn Thẩm Ngọc Lam nghiêm túc nói: “Em có ý gì gì?”

Đôi mắt lạnh lẽo của anh vừa nhuốm màu phẫn nộ vừa chua xót, còn có cả một chút sợ hãi.

Thẩm Ngọc Lam bị phản ứng hơi quá của Ninh Nhất Phàm dọa sợ, cô nuốt nước bọt nói: “Cái đó… em… ý của em là nếu như sau này anh không cần em nữa, lúc đó em có thể..”

Tiếc là một lời còn chưa nói hết, thì đối phương đưa tay ra giữ lấy gáy cô, cúi đầu xuống hôn lên môi cô, nụ hôn xen lân cả sự trừng phạt, anh vừa hôn vừa cẩn môi cô.

Mãi đến khi Thẩm Ngọc Lam bị hôn đến mức hít thở cũng khó khăn, thì Ninh Nhất Phàm mới dừng lại, nhưng vẫn không buông cô ra, hai người trán chạm trán.

Ninh Nhất Phàm từ tốn nói: “Ngọc Lam, chỉ mấy ngày nữa thôi tôi sẽ giải quyết xong chuyện từ hôn, tin tôi, tôi sẽ không bỏ em đâu, tôi sẽ cho em một danh phận rõ ràng”

Giọng nói của anh thật nhẹ nhàng cũng thật ấm áp.