Thật ra cô muốn giải thích rằng ý của mình không phải như vậy, thật ra cô chỉ muốn cho anh bớt buồn thôi.
Thế nhưng lúc này đây cô lại không muốn nói thêm gì nữa cả.
Những ngày sau đó, hẩm Ngọc Lam không nghĩ đến chuyện giữa mình và Ninh Nhất Phàm nữa, cô đảm mình trong những cuốn sách Hà Nhuệ Ân đưa cho mình, mải mê đến mức quên ăn quên ngủ, những lúc như vậy, nhờ có Ninh Nhất Phàm nhắc nhở cô mới nhớ ra mình phải ăn cơm.
Còn Ninh Nhất Phàm, kể từ ngày hôm đó, tối nào anh cũng đến chỗ cô ngủ, nhưng vẫn chưa có một lần nào anh vượt quá giới hạn cả, chỉ ôm cô ngủ một cách đơn thuần mà thôi.
Sự tôn trọng của anh khiến cho Thẩm Ngọc Lam càng thấy ấm áp trong lòng.
“Ninh Nhất Phàm, ngày nào anh cũng đi muộn về sớm như vậy.
không sợ người khác dị nghị sao?” Thẩm Ngọc Lam nằm trên đùi Ninh Nhất Phàm đọc sách, bàn tay Ninh Nhất Phàm vuốt ve mái tóc cô.
Ninh Nhất Phàm cười lạnh “Ai dám nói anh chứ?”
Thẩm Ngọc Lam lườm anh, cũng đúng thôi, anh là sếp lớn, làm gì có ai dám nói anh.
Cô đứng dậy tới phòng quần áo bên ngoài lấy quân áo cho anh.
“Đứng lên nào, Ninh thiếu gia ơi, hay để em giúp anh thay quần áo nhé?” Lúc Thẩm Ngọc Lam quay lại Ninh Nhất Phàm vẫn nằm nguyên không nhúc nhích, nên cô trêu đùa nói.
Thẩm Ngọc Lam đâu biết được lời còn chưa nói hết đã bị kéo vào lòng người nào đó rồi, Ninh Nhất Phàm lật người một cái, cô bị anh đè dưới thân mình.
Ninh Nhất Phàm nhìn thấy gương mặt ửng hồng của cô, thì nhếch khóe miệng, cô gái này thật là, quen nhau lâu thế rồi, mà lần nào anh làm chút gì đó thân mật, mặt cô cũng đỏ hết cả lên.
Anh không nhịn được cúi xuống hôn cô, nụ hôn này dịu dàng đến mức khác thường.
Lúc Thẩm Ngọc Lam cảm thấy bụng dưới có thứ gì đó lạ lạ, mới kịp phản ứng lại, cô dùng sức đẩy Ninh Nhất Phàm ra, nhân lúc anh vẫn đang ngơ ngác, cô chuồn ra khỏi người anh.
Cô đứng thẳng người kéo phẳng lại áo, cô không dám nhìn thẳng Ninh Nhất Phàm, chỉ dám dơ ngón trỏ chỉ vào bên dưới người anh “Anh… Anh đi làm nhanh lên đi”
Trong khoảng thời gian sống cùng nhau, cô đã biết phản ứng này nghĩa là gì, cô vẫn còn nhớ Ninh Nhất Phàm đã từng khéo léo giải thích với cô, làm cô nhớ lại hôm đó ở trên thuyền, thấy mừng trong lòng, thì ra từ lúc đó anh đã động lòng với cô ri Ninh Nhất Phàm hít sâu một hơi rồi lại năng nề thở ra, sau đó anh đứng dậy ôm Thẩm Ngọc Lam từ phía sau “Em không thể lúc nào cũng đốt lửa mà không dập lửa như vậy được, em không sợ về lâu về dài, em có muốn đốt thì lửa cũng không lên nữa hả?”
Ban đầu Thẩm Ngọc Lam hơi sững người, sau khi cô hiểu ra mới quay người lại mạnh mẽ đẩy Ninh Nhất Phàm ra: “Vậy thì, anh đã nói rồi đấy nhé, sau này không được đến đây ngủ, không được ôm em… không được…”
cúi người hôn cô nói: “Buổi chiều anh có buổi phỏng vấn với nhà báo, Ngọc Lam à, từ ngày mai trở đi, anh có thể tuyên bố với cả thế giới rằng em là người phụ nữ của Ninh Nhất Phàm này rồi!”