Cố Tử Du không chút kiêng nể lướt qua vòng eo nhỏ nhắn, chạm đến tấm lưng trần đang không ngừng run rẩy. Mạnh tay giật đi lớp ngăn cách cuối cùng đang che đậy đi sắc xuân.
Di Nguyệt có thể cảm nhận được hơi lạnh đang dần thấm vào từng tấc da thịt mẫn cảm. Hắn vẫn giữ nguyên tư thế, một tay nắm lấy eo, tay còn lại khóa chặt cổ tay cô. Cố định trên cửa sổ.
Di Nguyệt hai mắt đỏ hoe, kinh sợ né tránh từng cái hôn mạnh mẽ, thô bạo đang liên tiếp giáng xuống người mình. Từ cần cổ đến xương quai xanh, tất cả đều không bỏ sót.
“Anh có giỏi thì buông tay tôi ra…đừng có chạm vào tôi!”
Mỗi một nơi hắn đi qua đều để lại những dấu hôn vô cùng nổi bật. Thậm chí trong cơn giận dữ còn cắn vào cổ cô đến rỉ cả máu mới chịu buông ra, tiếp tục m*t mát.
“Khốn nạn…ức…hức…tôi nói anh có nghe không hả?!”
Hắn gặm cắn chán chê như muốn trút giận, song lại mơn trớn đến hai bầu ngực trắng nõn mềm mại.
Di Nguyệt nước mắt lăn dài trên má, uất hận cắn chặt môi chịu đựng. Cô ghê sợ hắn hơn bất kì ai, nhưng càng muốn trốn chạy thì thứ mà cô nhận lại chỉ càng khiến bản thân phải đau hơn gấp bội.
Bất chợt không còn nghe thấy tiếng cô khóc lóc hay chửi rủa. Cố Tử Du lúc này mới ngước mắt lên, bố thí cho cô một cái nhìn lạnh lẽo.
“Sao không tiếp tục mắng tôi? Tiếp tục nói tôi khốn nạn đi. Để tôi xem khốn nạn thật sự mà cô nói rốt cuộc là thế nào.”
Cố Tử Du thôi không giữ lấy tay Di Nguyệt mà chuyển sang bóp chặt lấy cằm cô, ép cô phải nhìn thẳng vào hắn. Nhìn cho rõ bản chất của hắn ra sao, càng phải biết hắn hận cô đến nhường nào.
Một người như Cố Tử Du có chết cũng sẽ đem hết thảy hận thù cuối cùng mà trút lên đầu Di Nguyệt.
“Di Nguyệt. Giữa ngàn vạn người tôi chỉ muốn chà đạp duy nhất là cô!”
Không hề có màn dạo đầu hay hành động nào báo trước, Cố Tử Du tự thoát y cho chính mình. Phóng thích vật nam tính vốn đã sẵn sàng từ lâu. Di Nguyệt sợ hãi vội đưa tay đẩy hắn ra, nhưng sức lực của cô từ trước đến nay vốn không phải là đối thủ của hắn.
Cố Tử Du lột sạch quần áo trên người cô. Lúc này đây cơ thể Di Nguyệt hoàn toàn lõa lồ, hiện ra mồn một trước mắt hắn.
Cô có thể nhìn thấy đôi con ngươi màu hổ phách thường ngày vốn luôn đẹp đẽ lại mang một khí chất thu hút đến bức người. Bởi vì dục vọng mà trở nên vấy đục.
Thuận thế, hắn đưa cánh tay rắn chắc thô lỗ nắm lấy hai bắp đùi non mềm. Ép Di Nguyệt phải cong chân lên, không cần biết cô đã đủ hay chưa, cứ thế mà trực tiếp cắm vào không chút thương tiếc.
Di Nguyệt vì chịu đựng quá nhiều đau đớn mà thét lên thất thanh.
“Áa…hức…tôi đau chết mất…khốn kiếp.”
Cô rấm rứt đứt quãng, hai tay bắt đầu cào cấu trên bả vai trần cứng rắn. Để lại ít nhiều những vệt đỏ hằn lên.
Cố Tử Du thúc vào người cô từng đợt thô bạo. Giọng hắn khản đặc, nói bên tai.
“Ha, tôi tưởng rằng cô đã câm rồi chứ.”
Hắn nắm lấy gáy Di Nguyệt, hôn ghì lấy cô. Bên dưới hạ thân vẫn không ngừng luận động. Cứ liên tiếp lùi ra rồi lại mạnh mẽ tấn công vào nơi tư mật non mềm khiến hắn muốn phát điên.
Mặc cho cô có phản kháng, cự tuyệt cắn chặt hàm răng nhỏ. Cố Tử Du vẫn điềm nhiên, thậm chí còn muốn nổi giận cắn vào môi cô.
Hắn đời nào để bàn tay của mình được yên phận. Lập tức phủ lấy một bên ng*c sữa đầy đặn, ngón tay thỏa sức chơi đùa hạt ngọc nhỏ e thẹn. Cảm giác tê dại đến khó chịu khiến Di Nguyệt càng thêm rùng mình mất cảnh giác.
Hắn thừa dịp đưa đầu lưỡi ẩm ướt tiến vào khuấy đảo khoang miệng thơm tho. Dường như thật sự muốn rút đi toàn bộ dưỡng khí.