Hản thừa dịp đưa đầu lưỡi ẩm ướt tiến vào khuấy đảo khoang miệng thơm
tho. Dường như thật sự muốn rút đi toàn bộ dưỡng khí.
Di Nguyệt muốn phản kháng, cô dùng sức cản hân. Lần này Cố Tử Du thực sự
đã dừng lại. Ngỡ tưởng hản sẽ trở nên tỉnh táo, vốn nhìn nhận cô thật dơ bẩn
mà chán ghét, không thèm động đến cô.
Thế nhưng Di Nguyệt đã lầm.
cố Tử Du lau khóe miệng, cười nhạt.
"Dám cẩn tôi?"
Không những không muốn buông tha cho cô, ngay lập tức hän lật úp cơ thể Di
Nguyệt, để nứa thân trên nâm sấp trên bệ cứa số. Từ đẫng sau, một lần nữa
tiến vào.
Vị trí căn phòng của cô vốn may mản nåm ở một góc khuất, hầu như sẽ không
có người lui tới. Bởi thế nên cho dù có là lLàm t.ình ngay trước cửa sổ thế này
cũng sẽ không dễ dàng phát hiện.
Nhưng nếu thật sự có ai đó vô tình nhìn thấy được bộ dạng đáng ghê tởm lúc
này của cô, thì có lẽ Di Nguyệt sẽ vì tủi nhục mà chết mất.
"Umm...xin hãy tha cho tôi..làm ơn."
Cô khóc lóc xin tha lại càng khiến động tác của hän trở nên cuồng bạo. Di
Nguyệt bị hản ép đứng đến mỏi nhừ, chân tay mềm nhũn. Đến cả khóc cũng
không thể khóc được nữa.Đôi chân tưởng chững như đã kiệt sức ngã khuy xuống đất. Cố Tử Du đỡ lấy
cô, hản còn chưa chơi chán mà cô đã muốn trở thành người sẫp chết. Hần
chạy nưỚc rút, tự minh phóng thích bản thân. Đưa toàn bộ mật dịch nóng hổi
trút vào cơ thể Di Nguyệt.
Cô khẽ bật ra tiếng rên ri.
"U...ha."
Cố Tử Du tiếp tục đem cô ném lên giường, phủ người năm lên. Di Nguyệt toàn
thân đau nhức, chân tay cũng đau, tất cả đều đau. Cô không đủ sức để chơi
Cùng hn.
Cố Tử Du không vội giày vò cô thêm lần nữa, han đưa tay mơn trớn cặp đùi
min màng rồi lần tim đến nơi hoa huyłt vốn vừa trải qua một đợt kích tình, bị
hản giày vò đến mức đau rát.
Di Nguyệt nhẳm nghiền mat, theo phản xạ khép chặt hai chân. Đưa tay giữ lấy
hản.
"Đừng."
Hản khế nhếch khóe môi, hoi thở bỏng rát phả vào hõm cổ Di Nguyệt. Mặc kệ
cô muốn cự tuyệt, tiếp tục đưa tay tiến vào nơi tư mật ẩm ướt vừa khiến hän
điên cuồng ham muốn đến lạ.
Nếu cứ tiếp tục thế này, e là sẽ không thể chịu được mất. Đôi mày thanh tú
khế chau lại, Di Nguyệt khó khăn nâng mắt nhin hản. Cô khóc đến hai måt
sung đó, giong nói cũng lạc cả đi.
"Anh yêu cô ta. Tại sao lại làm thế này với tôi?"Hản hừ műi nhìn cô, ngón tay cũng tiến vào sâu hơn, cảm nhận hoa huyt
nóng ấm lại trơn ướt đang không ngừng co rút. Di Nguyệt nghiêng mặt thở
dốc, há miệng cản vào tay hản. Làn da vừa thô lại vừa cứng, cô cứ như vậy
mà đem hết uất ức ghim vào da thịt người đàn ông.
"Đúng thế. Cô biết tôi yêu cô ấy, vậy tại sao không ly hôn? Tại sao không mau
cút đi cho khuất mắt tôi hả?"
cố Tử Du không hề cảm thấy đau, ngược lại động tác càng thêm mānh liệt.
Hản đã từng cho cô cơ hội để thoát khỏi hản, thể nhưng Di Nguyệt đã không
làm như vậy. Cô vốn muốn đọi đến khi bệnh tình của ba cô thuyên giảm sẽ lập
tức tính đến chuyện ly hôn. Nhung còn hản lại không đợi được.
"...Cho tôi một chút thời gian, một chút nữa thôi. Tôi sẽ đồng ý ly hôn..."
Cố Tử Du lập tức rút tay ra khỏi cơ thể Di Nguyệt. Länh đạm nhìn cô, bản thân
cũng không biết vì điều gì mà lại cám thấy vô Cùng tức giận.
"Vẫn còn muốn lợi dụng tôi? Cô năm mơ!"
Hãn không màng đến cảm giác của cô, tiếp tục đem hạ thân chôn vào nơi sâu nhất.
"Tôi sẽ hông để cô dễ dàng thoát khỏi tôi đến thế. Cứ ở bên tôi như cô vẫn
hảng mong muốn, tôi sẽ toại nguyện cho cô. Đợi đến khi tôi chơi chán, sẽ lập
tức vứt cô đi thật xa."
Không biết hản đã giày vò cô bạo nhiệu lần, bất kể là ở tư thế nào, moi nơi
trong phòng. Đầu óc Di Nguyệt dần trở nên mụ mị. Cô không còn đủ sức để
nhận thức được thời gian. Âm thanh cũng dần trở nên mơ hồ, xa cách.
Di Nguyệt lặng thinh, cô cứ thế mà ngất lịm đi, không biết khi nào sẽ tỉnh lại