Đương nhiên là Liên Trữ Hào sẽ không để cô ra ngoài đi làm thêm như trước nữa.
Trong lúc gia đình ba người đang dùng bữa sáng thì lão gia gia cả Liên phu nhân vô tình đến nhà thấy cảnh tượng êm ấm này vừa thấy kinh ngạc lại thấy có chút gì đó vui trong lòng.
"Ba mẹ..."
Liên Trữ Hào không quá bất ngờ chỉ thuận miệng gọi một câu rồi tiếp tục dùng bữa, bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay cô giống như đang trấn an tinh thần khiến cô đỡ phải thấy lo lắng sợ hãi.
"Chuyện này là sao ?...Trữ Hào sao con lại..."
"Ông thôi đi được không ? Nhiều năm như vậy ông cứ phải khiến con cái không được hạnh phúc sao"
Liên phu nhân lần này cực kì tức giận chặn miệng ông lại ngay, Cố Mạt Ly định tiến đến nói gì đó nhưng lại bị Liên Trữ Hào ngăn lại không cho phép rời đi.
Tiểu Hàn nhìn thấy cảnh tượng này cũng thấy hơi bất an cho mami mình liền chạy đến phía trước cô như là bảo vệ người khác vậy.
"Đứa bé này...sao nó...giống hệt Trữ Hào vậy ?"
"Đừng nói là..."
"Phải..đứa bé này đúng thật là con trai của con, ba còn có thể không nhận sao"
Điểm yếu này Liên Trữ Hào rất hiểu rõ ông bố này của mình, nhìn thấy Tiểu Hàn ông liền thay đổi nét mặt vui vẻ hơn hoàn toàn.
Liên phu nhân liền đi đến ngồi xuống nựng mặt của nhóc rồi lại bế đứa nhóc đi khắp nhà bảo nó hãy gọi một tiếng "bà nội"...
Cố Mạt Ly nhìn Tiểu Hàn cũng thấy vui còn Liên phu nhân cũng không phải người xấu nên chỉ mỉm cười rồi lại tiếp tục đối mặt với Liên lão gia.
"Tôi muốn nói vài câu với cô"
"Ba à.."
"Không sao..em sẽ quay lại ngay"
Liên Trữ Hào không muốn cô đi nhưng Cố Mạt Ly đã quyết định như thế thì hắn đành chịu ngồi chờ.
....
Ở một nơi khác, Liên lão gia sắc mặt cũng đã thay đổi tốt hơn một chút đối với cô.
"Lần này cô trở về là mục đích gì đây ?"
"Tôi không muốn gì cả...bây giờ tôi chỉ muốn sống một cuộc sống bình yên mà thôi"
"Thật ?...cô chấp nhận bỏ qua những chuyện quá khứ sống một cuộc sống mới với con trai tôi sao ?"
"Tôi không biết...vì tôi chưa từng hận anh ấy, những chuyện năm đó vốn là do người lớn không liên quan gì đến anh ấy.."
Liên lão gia cuối cùng cũng thở dài chán nãn. Những chuyện năm xưa ông làm quả thật đều là tính toán chi li lừa người chuộc lợi...
Từ khi Liên Trữ Hào ra đời và lớn lên trong sự bảo vệ của người nhà họ Liên cũng được định sẵn là người kế thừa của cả gia tộc nên mọi cử chỉ hành động tuy tuỳ hứng nhưng luôn được ông âm thầm kiểm soát chặt chẽ. Cho đến lúc ông tận mắt nhìn thấy con trai mình vì một người phụ nữ mà nhốt bản thân trong một căn phòng tối om đầy hơi men và ngay cả sự nghiệp cũng chẳng màn đến ông mới hiểu rõ...
"Ngày cô rời đi...Trữ Hào giống như một người chết đi vậy"
"Ý ông là sao ?"
"Nó nhốt mình trong phòng không chịu đến công ty tự trách bản thân rồi ngày nào cũng uống rượu thay cơm"
Từng câu từng chữ từ miệng ông như đang nới lỏng thứ móc xích trong lòng cô. Một tổng tài ngang tàn ngày nào lại trở nên bộ dạng thảm hại vì tình như thế.
"Nó mặc kệ tôi nói gì cũng nhất định chạy khắp nơi để tìm cô..."
"Tôi nghĩ anh ấy sẽ không vấn đề gì khi tôi đi"
Liên lão gia chỉ nhẹ nhàng lắc đầu rồi lặng lẻ rời đi...
Khoảng khắc này tim cô cứ lặng lẽ vài nhịp không thể hiểu nỗi. Từng câu từng chữ khiến cô cảm thấy đau lòng đến mức muốn nắm chặt trái tim này.