Tối hôm đó, Cố Mạt Ly nhận được điện thoại từ gia đình hỏi thăm...cô không nói việc mình đang ở nhà của Liên Trữ Hào vì không muốn họ lo lắng.
"Ba gọi em sao ?"
"Ừm..hỏi thăm thôi"
Liên Trữ Hào vòng tay nhẹ nhàng qua eo cô ôm trọn thân thể mong mang tựa vào cửa sổ, bên ngoài đang mưa rả rít càng khiến cho không khí trong căn phòng thêm nồng ấm hơn.
Bao năm trôi qua có mơ cũng không dám tin có một ngày họ có thể hoà hợp ở cùng một chỗ như vậy.
Liên Gia cũng không còn phản đối họ nữa, bây giờ chỉ còn gia đình của Cố Mạt Ly...tuy trên danh nghĩa hiện tại họ vẫn là vợ chồng hợp pháp nhưng năm đó mọi chuyện xảy ra khiến cô có chút e ngại không dám công khai.
Hắn hiểu rõ cô lo lắng điều gì...bàn tay đan vào nhau hơi thở lãnh đạm kia phả vào tai khiến cô ngẩn người nhìn hắn.
"Đừng lo...chúng ta cùng nhau sang Anh nói rõ với họ và công khai cho truyền thông biết..được không ?"
Liên Trữ Hào nói xong thì lấy ra từ túi áo một chiếc nhẫn kim cương được lắp đầy sự lấp lánh vô cùng đẹp mắt...Cố Mạt Ly ngỡ ngàng nhìn hắn rồi chiếc nhẫn sáng chói trong tay.
"Mạt Ly...hãy mãi mãi ở bên anh được không ?"
Nụ cười hạnh phúc trên môi khẽ nở ra làm lòng hắn cứ thấp thỏm rồi lại nhẹ nhàng hơn khi cô gật đầu ôm lấy hắn vui mừng trả lời.
"Được.."
....
Một tuần sau.
Liên Trữ Hào và Cố Mạt Ly cùng cả cậu nhóc Tiểu Hàn sang Anh thăm cha mẹ của cô.
Về đến nhà, Cố Trị Sơ vui vẻ ra mở cửa nhưng vẻ mặt lập tức thay đổi khi nhìn thấy Liên Trữ Hào...vì có mặt của Tiểu Hàn nên dù sao cũng phải vào nhà trước.
"Cậu đến đây làm gì ?"
"Anh hai..em đến thăm ba mẹ"
"Ai là anh hai của cậu chứ...cậu có mặt mũi gọi họ là cha mẹ hay sao ?"
Hai người đàn ông lớn tiếng trong phòng khách khiến cho Cố phu nhân đi xuống còn cả Cố lão gia đang từ vườn sau đi đến.
"Sao lại là cậu ?"
....
Bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở, khuôn mặt điềm tĩnh của Liên Trữ Hào vẫn không đổi đối diện với cả nhà họ Cố.
Cố Mạt Ly đã giải thích tất cả nhưng dường như Cố lão gia vẫn không mấy thiện cảm với hắn nhưng cũng không muốn con gái mình phải buồn nên cũng đồng ý không ngăn cản nhưng...
"Tôi không muốn can thiệp chuyện tình cảm của con cái nhưng...tôi muốn cậu đảm bảo một điều"
"Xin người cứ nói"
"Tôi muốn đảm bảo con gái tôi sẽ không chịu bất kì sự ức hiếp hay tổn thương nào..."
"Tất nhiên...con có thể bảo vệ cô ấy cả đời, con đảm bảo điều đó"
Cố Trị Sơ đứng dậy chán ghét rời đi, ngoài mặt thì cứ như vậy nhưng sâu bên trong thâm tâm vẫn luôn muốn em gái mình hạnh phúc...cô hiểu anh trai mình lo lắng chuyện gì nên đã đi theo sau nói rõ với anh trai.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Ngày cưới được diễn ra sau một tháng.
Ai cũng được mời đến, nhà báo thi nhau chen lấn hỏi những câu về cuộc sống trong bốn năm xa cách của họ đến nhức cả đầu.
Ngày vui ai ai cũng vui...có một người luôn đứng xa xa chúc mừng cô nhưng rồi chỉ để lại một món quà và câu chúc rồi rời đi khỏi buổi tiệc.
Diệp Túc Kinh...bóng dáng xa xa quen thuộc chậm rãi rời đi nở một nụ cười nhạt trên môi.
*"Chúc em h**ạnh phúc...bao năm qua cuôi cùng anh đã hiểu rằng tình yêu chính là cho người mình yêu hạnh phúc chứ không phải sự ràng buộc cưỡng ép họ bên cạnh...Liên Trữ Hào có thể bảo vệ em..có thể cho em hạnh phúc...tạm biệt tiểu Mạt Ly".*