Tổng Tài Mặt Lạnh Cưng Sủng Vợ Yêu

Chương 51: Đổi trắng thay đen




Ánh nắng ít ỏi ngày đông, bên lề lá vàng rơi lác đác, hôm nay đoàn phim sẽ có buổi quay ngoài trời.

Mọi thứ đã sẵn sàng, đạo diễn tiến đến hướng dẫn: "Y Lạc tới phân cảnh cô đẩy Hiểu Đồng thì cứ chạm nhẹ vào người cô ấy thôi, còn khi rơi xuống nước sẽ có người thế thân. Hiểu Đồng cô cũng hợp tác chút."

"Được."- Tiếng đáp đồng thanh của hai cô gái.

"1...2...3.... Diễn."

*****

"Từ trước tới nay tôi vẫn luôn nhắm mắt làm ngơ những việc chị đã làm nhưng lần này tôi chắc chắn không tha cho chị, chính chị đã ép chết mẹ tôi."- Ánh mắt Điền Điền đầy thù hận, giọng nói oán thán, khổ đau.

Điền Lệ lùi chân về sau, vừa khóc lóc vừa van xin: "Điền à... Mọi chuyện thật sự chỉ là tai nạn."

Nghe những lời ấy Điền Điền lại càng oán hận thêm, người run lên bật, cổ họng nghẹn ứ: "Chị nghĩ đến bây giờ tôi sẽ tin mấy lời đó từ miệng chị sao? Chị nghĩ tôi vẫn là một đứa ngốc luôn kính nể người đã giết chết mẹ mình sao?"

Điền Lệ bị dồn đến mép sông, cố van nài, cầu xin: "Điền chị xin lỗi, đừng mà, đừng tới đây nữa mà..."

Bước chân Điền Điền vẫn chưa dừng lại, lê thê từng chút áp sát gần: "Chị nên xuống dưới đó rồi xin lỗi mẹ tôi đi."

Một cú đẩy khiến Điền Lệ rơi xuống sông.

*****

Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì Cố Hiểu Đồng đã chìm xuống hẳn, chỉ thấy trên mặt nước còn sót lại vờn sóng và bọt sùi.

"Hiểu Đồng... Cố Hiểu Đồng..."- Có rất nhiều tiếng gọi lớn.

Sau đó một lát có người nhảy xuống cứu lên, hô hấp nhân tạo tạm thời rồi đưa đến bệnh viện.

Tiếng xe cấp cứu rú vang, bệnh viện thời điểm này đông cứng chỗ, Cố Y Lạc luôn túc trực bên ngoài phòng cấp cứu, đứng ngồi không yên.

Mong cho ả ta không có chuyện gì nếu không hiển nhiên cô sẽ trở thành tội đồ của Cố gia mất.

Từ đằng xa truyền đến tiếng bước chân vội vã, ông bà Cố mang theo dáng vẻ hớt hải tới, và còn có cả Khương Nhạc.

Còn chưa biết chuyện gì xảy ra, Cố Thúc Tịnh và vợ đã nhào tới đánh xối xả lên người cô: "Mày đã làm gì con gái tao vậy hả? Nếu như nó xảy ra mệnh hệ gì thì chắc chắn tao sẽ không tha cho mày đâu."

Họ đánh cô, đánh từng cú rất mạnh, đánh mà không hề nghĩ là cô đang rất đau.

Cố Y lạc thật sự bất lực, thân thể cô đau một thì trái tim cô thắt nghẹn gấp mười lần.

Họ xót cho một đứa con gái mà nỡ đánh đứa còn lại không chút nương tay.

Mang theo thân thể đau đớn, tê liệt Cố Y Lạc lê thê từng bước đi ra khỏi cửa bệnh viện, dẫu biết trước giờ nhà họ Cố xem cô chẳng ra gì nhưng sao trận đánh vừa nãy vẫn cào xé tâm can cô.

Lẽ nào chưa bao giờ họ nghĩ sẽ một lần sẽ buông tha cho cô sao?.

Cô không cần bọn họ đón nhận cô, mà chỉ cần gặp nhau cứ xem nhau như người xa lạ, để cô có cuộc sống bình yên.

Chẳng lẽ việc này khó tới thế hay sao?

Ngô Quyến và Tô Nhã Ngọc vừa nghe tin đã chạy tới ngay, trong nhịp thở gấp gáp hỏi: "Sao rồi? Cô ta không sao chứ!"

Cố Y Lạc lắc đầu: "Không sao."

Nhìn thấy những vết đỏ ửng trên thân thể Cố Y Lạc, Tô Nhã Ngọc hỏi han: "Cậu bị làm sao đấy? Có phải do lão già kia gây ra không?"

Cố Y Lạc không nói gì nghĩa là đúng như thế, cô chỉ cười nhạt mấy tiếng.

"Để tớ lên xử ông ta trận."- Ngô Quyến đầy giận dữ, mặt căng như dây đàn.

Níu tay anh ta lại, Cố Y Lạc hỏi: "Cậu định làm gì? Đánh nhau sao? Cậu nghĩ với trình độ của cậu hiện giờ sẽ dành bao nhiêu phần trăm chiến thắng."

Khí thế anh ta vẫn không hề thay đổi, hầm hực nói lớn: "Cho dù phải liều cái này này thì tớ vẫn phải đòi lại công bằng cho cậu."

Cầm cổ áo lôi, anh ta bị kéo lê một quãng kha khá, Cố Y Lạc nghiêm túc đáp: "Không cần, xem như tớ sinh nhầm thời, không phải là con gái cưng của ông ta thôi."

"Y Lạc cậu thật sự không sao đó chứ?"- Tô Nhã Ngọc vẫn cố gượng hỏi thêm.

"Không sao, tớ không yếu đuối đến thế đâu."

Đôi mắt Cố Hiểu Đồng từ từ mở, ả ta dần tỉnh lại, yếu ớt nhìn những người xung quanh gọi: "Cha, mẹ, anh Nhạc sao mọi người tới đây hết thế này?"

Đinh Giang ngồi xuống bên giường bệnh nắm lấy tay con gái, cười nhẹ, nhẹ lòng hẳn: "May quá con không bị làm sao cả. Nếu con xảy ra mệnh hệ gì thì cha mẹ biết phải sống thế nào đây."

Vẻ mặt đáng thương, giọng nói yếu ớt, ả ra vẻ là người tốt xin xỏ giúp nhưng ý định chọc giận cha: "Con không sao cả, có điều cha mẹ đừng trách chị Lạc, chị ấy không cố ý đâu, chắc là do chị muốn hoàn thành cảnh quay thật tốt thôi."

"Cái gì? Lại là nó gây ra sao?"- Cố Thúc Tịnh thét lớn, ông ta có vẻ giận dữ vô cùng.

"Cha đừng tức giận, con nghĩ chị chỉ lỡ tay thôi."- Giọng ả rất rất đáng thương cũng rất rất đáng ghét.

Đinh Giang đắp lại tấm chăn giúp con gái rồi nói: "Con lúc nào cũng hiền lành quá để người ta bắt nạt suốt thôi."- Rồi mụ quay sang phía chồng: "Ông xem đó, con gái của ông suýt mất mạng vì đứa con nghiệt chủng ấy. Tôi không biết ông sẽ làm gì nhưng nếu không đòi lại công bằng cho con gái tôi sẽ không để yên đâu."

Chỉ đến khi Khương Nhạc ngắt lời ông bà ta mới chịu ngưng mấy lời trách móc Cố Y Lạc lại: "Có gì mình từ từ về nhà rồi nói. Cháu nghĩ Đồng cũng cần được nghỉ ngơi."

Đinh Giang gật đầu lia lịa, tấm tắc khen: "Phải, phải, vẫn là con rể Khương suy nghĩ cho Hiểu Đồng nhà chúng tôi nhất. Vậy không làm phiền không gian riêng tư của hai đứa nữa, chúng ta về trước đây."

"Em có muốn ăn chút gì không?"- Khương Nhạc cẩn thận hỏi.

Cố Hiểu Đồng lắc đầu, mỉm cười nhẹ: "Không cần, ngắm anh là đủ rồi."

Bàn tay gã nhẹ vuốt ve mái tóc mềm đen bóng của Cố Hiểu Đồng, ánh mắt âu yếm, nụ cười ngọt ngào: "Lần sau không được mạo hiểm quay những cảnh này nữa đâu."

Giọng ả vừa đáng thương vừa trách móc: "Thật ra thì đạo diễn đã nói cảnh nhảy xuống sông vốn để diễn viên khác đóng thế nhưng chị Lạc lại quá mạnh tay khiến em không thể nào giữ thăng bằng, cho nên đã rơi xuống dưới. Nhưng em cũng phải cảm ơn chị ấy, vì sau lần này em nhận ra anh yêu em rất nhiều."

"Nói gì vậy? Trước nay anh không yêu em nhiều sao?"- Khương Nhạc ra vẻ giận dỗi.

"Đương nhiên là không phải..."

Vừa về đến nhà, Cố Y Lạc đã bị ôm chầm vào lòng, ấm áp vô cùng, ngước mắt nhìn bản mặt lạnh Lục Triết Tiêu, cô mỉm cười khe khẽ: "Anh tới đây làm gì?"

Anh ân cần hỏi han: "Bọn họ làm gì em rồi? Có sao không?"

Cô lắc đầu: "Không sao?"

Nhưng vừa nhìn qua anh có thể nhận ra vẻ hơi nhăn nhó khi vô tình bị chạm trúng vết thương, hơn nữa mặt cô còn in vết đỏ ửng, da cô trắng cho nên dấu phân tay hằn lại thấy rất rõ.

"Còn bảo không sao. Em là đồ ngốc đó hả, không biết chạy đi mà đứng yên cho người ta đánh thành ra thế này."

Vẻ mặt ấy của anh thật sự rất buồn cười, lòng cô ấm hơn hẳn.

Có lẽ đây là lần đầu tiên có người hỏi han cô sau những trận đòn.

Ngày trước còn ở Cố gia, cho dù cô có bị đánh đến mức rỉ máu cũng chẳng có một ai dám lại gần giúp đỡ, chỉ có thể một mình tự dùng thuốc sát trùng vết thương rồi băng bó lại.

Ngày ấy trong phòng riêng cô lúc nào cũng đầy đủ dụng cụ y tế và thuốc, phòng những lúc cần đến.