Cuộc điện thoại vào lúc nửa đêm, giọng Lục Triết Tiêu vừa lạnh lùng vừa hung dữ: “Mau chóng kéo Cố Y Lạc về Over đi.”
Lục Minh Trí bị gọi dậy bất ngờ, hơi hoang mang hỏi lại: “Anh hai chẳng phải tuần trước anh còn bảo chờ thêm một thời gian nữa hay sao?”
Chất giọng anh hai vừa dứt khoát vừa sắt đá: “Không cần chờ thêm nữa.”
“Được rồi, em lập tức sắp xếp.”
Lặng lẽ ngồi xuống cạnh giường, anh cảm thấy đau lòng cho cô gái nhỏ bé ấy, vết thương còn in hằn trên da thịt, nhưng đau lòng hơn có lẽ là vì tất cả mọi chuyện đều do một tay người cha ruột gây ra.
Nhất định anh sẽ không để chuyện này lặp lại lần nào nữa đâu.
Nhất định anh sẽ khiến cho những kẻ làm tổn thương em phải gánh chịu những gì em đang trải qua hiện tại, bọn họ chắc chắn phải trả giá.
Chuyện Cố Hiểu Đồng nhập viện nhanh chóng xuất hiện trên các mặt báo, có hai chiều dư luận trái ngược nhau, nhưng chủ yếu là chỉ trính, công kích Cố Y Lạc.
Có người bảo cô cố ý, người bảo cô không có lương tâm ra tay với chính em gái mình, người độc miệng hơn còn bảo cô vì sản nghiệp Cố gia nên mới nung náu ý định giết chết Cố Hiểu Đồng.
Tỉnh lại sau một giấc ngủ mê man, Cố Y Lạc định cầm lấy điện thoại thì liền bị Lục Triết Tiêu cản lại: “Em tỉnh rồi thì mau xuống nhà ăn sáng đi.”
Anh sợ cô khi đọc mấy tin tức rác rưởi ấy sẽ không chịu nổi cú sốc nhất thời, chi bằng cứ không biết gì có lẽ sẽ tốt hơn.
Ngồi vào bàn ăn đã được dọn sẵn, anh nhẹ nhàng căn dặn: “Thời gian tới cứ giao lại cho anh công việc đón Bảo Bảo, tạm thời em cứ ở nhà một thời gian, cũng đừng xem tin tức gì trên mạng cả.”
“Sao thế?”- Hơi thấy khó hiểu Cố Y Lạc hỏi lại ngay.
“Em không cần làm gì cả cứ giao hết mọi việc cho anh.”
Trả lời cũng như không lại khiến cô càng thêm khó hiểu và bất lực.
Cô đâu yếu đuối tới mức đó, có việc gì mà chưa từng trải qua.
Anh nghĩ tâm hồn cô mỏng manh tới mức bị những lời đồn thổi vô nghĩa đè bẹp hay sao?
Sao có thể chứ? Đâu phải cô chưa từng bị dư luận chỉ trích, hơn nữa khi xác định theo nghiệp diễn cô đã từng lường trước mấy việc này.
Ra khỏi nhà trong tâm trạng lo âu, Lục Triết Tiêu gọi điện, cố ý nhờ vả Tô Nhã Ngọc: “Cô Tô nếu như cô có thời gian thì hãy tới nhà trò chuyện cùng Y Lạc một lúc. Tôi nghĩ những lúc này cô ấy rất cần người ở bên.”
“Ò, được.”
Không cần đến anh nói thì Tô Nhã Ngọc cũng đang chuẩn bị tới tìm nhà Cố Y Lạc rồi đây.
Nhưng điều cô ấy không ngờ đến là một chủ tịch Lục ngày thường lạnh lùng, vô đối lại có thể thấu hiểu tâm tư người khác như thế, mà cũng không đúng là dành riêng cho một mình Cố Y Lạc, đây gọi là đặc quyền riêng biệt.
Biển tình đúng là đáng sợ thật, có thể ngoạn mục thay đổi một con người đúng chuẩn dạng “méo cần quan tâm đến bố con thằng nào” sang kiểu “bỏ mặc cả thế giới bước về phía một mình em.”
Tiếng gõ cửa nhà, Cố Y Lạc bước tới mở, hơi ngạc nhiên thốt lên: “Nhã Ngọc sao cậu tới đây? Hôm nay cậu phải tham dự sự kiện thời trang ở Shinshai cơ mà.”
Thái độ đón tiếp ấy khiến Tô Nhã Ngọc bật cười: “Là lão Lục nhà cậu bảo tớ tới đó.”
Hơi khựng lại, Cố Y Lạc nhíu mày: “Cái gì mà lão Lục nhà tớ. Bọn tớ chưa tới mức như cậu nghĩ đâu?”
Đặt cánh tay lên mép cửa, Tô Nhã Ngọc hơi ưỡn mình gần sát bạn thân, cố ý hỏi lại: “Thế tớ nên nghĩ như nào?”
Hơi ngượng ngùng, Y Lạc ấp úng: “Hai bọn tớ không có chuyện gì cả?”
Ngay đến cả trẻ lên năm nó cũng không tin mấy lời nhảm nhỉ ấy chứ đừng nói là Tô Nhã Ngọc.
“Không có chuyện gì. Không có chuyện gì mà sống chung cùng nhau, mới sáng sớm anh ta đã gọi bảo tớ đến đây nói chuyện với cậu. Không có gì mà…”
Còn chưa nói dứt lời Tô Nhã Ngọc liền bị bạn thân chặn họng: “Rốt cuộc là cậu đến an ủi hay để chọc tức tớ.”
Cười nhạt mấy tiếng: “Đương nhiên là để an ủi rồi.”
“Thế mau vào nhà đi.”
Ngồi xuống ghế sô pha, Tô Nhã Ngọc hơi lo lắng hỏi: “Cậu thật sự không sao đó chứ?”
“Cậu thấy tôi có sao không?”- Cố Y Lạc hỏi lại, rồi mỉm cười nhẹ: “Có phải đây là lần đầu tớ gặp mấy chuyện rèm pha này đâu.”
Cũng đúng, số phận Cố Y Lạc trớ trêu, đi tới đâu cũng bị nhà họ Cố gây trở ngại.
Có thể nói đây là chút nghiệp duyên mà cô phải trả cho Cố gia hay không? Lẽ nào kiếp trước cô nợ gì bọn họ sao?
Khi sinh ra Cố Y Lạc vốn là đứa trẻ chịu nhiều rèm pha, lời đồn thổi. Cha ruột phụ bạc mẹ con cô lấy người phụ nữ giàu có khác, vậy mà cuối cùng bọn họ lại phải mang danh kẻ thứ ba, phá hoại hạnh phúc gia đình nhà người khác.
Vốn dĩ cô cũng là đứa trẻ ngoan ngoãn, nghe lời, chỉ cần có mẹ là đủ.
Vậy mà số phận trớ trêu lên bảy tuổi mẹ cũng rời xa cô.
Người cha ruột chịu nhận nuôi cô vì không muốn mang danh kẻ bội bạc, nhưng ông ta chưa một lần làm tròn trách nhiệm của một đấng sinh thành, đổi lại chỉ đẩy cô vào ngõ cụt.
Lúc cô mang thai rồi sinh con cũng một mình, lúc cô dành được vai diễn bằng thực lực thì ông ta bảo rằng cô làm mất mặt Cố gia, lúc Cố Hiểu Đồng xảy ra chuyện thì ông ta đánh cô không chút nương tay.
Bây giờ lời phát biểu trên truyền thông ông ta một mực nhắm về Cố Y Lạc, ép buộc cô vào đường cùng, muốn cô tự mình rút ra khỏi giới giải trí.
“Có chuyện này tớ muốn nói với cậu.”- Tô Nhã Ngọc hơi lưỡng lự nhưng có những chuyện Cố Y Lạc buộc phải biết, không thể che giấu mãi được. ”Nhưng cậu phải chuẩn bị trước tâm lí sẵn sàng.”
Nụ cười trên môi Cố Y Lạc nhanh chóng vụt tắt, cô gật đầu: “Cậu mau nói đi, đừng ấp úng nữa.”
“Thực ra dạo gần đây có bài báo nói rằng Cố Thúc Tịnh ông ta đang muốn đẩy cậu ra khỏi giới giải trí.”- Giọng chậm rãi, hơi dè chừng.
Sắc mặt Cố Y Lạc tỏ ý bình thường, cô nhếch nhẹ môi cười nhạt: “Đến việc đánh tớ ông ta còn làm ra được thì ý định đẩy ra khỏi giới giải trí thì có là gì. Hơn nữa đây đâu phải mới lần đầu, khi tớ tham gia cast “bẫy tình” ông ta đã tìm mọi cách để người khác thế vai tớ cơ mà.”
Trời ạ, Tô Nhã Ngọc thật sự không dám tin trên đời này lại có loại cha hơn cả cầm thú như thế.
Cầm thú còn không ăn thịt con, còn ông ta chỉ chờ cơ hội để huỷ hoại, giết chết con gái mình.
“Cậu cũng đừng lo quá, phía sau cậu còn có chủ tịch Lục chống lưng nữa mà.”- Tô Nhã Ngọc vỗ nhẹ lên vai Cố Y Lạc an ủi.
“Nhưng tớ cũng đâu thể ỷ lại anh ấy mãi được.”
“Cậu nên cảm thấy vui vì còn có người để ỷ lại, đừng có hồng phúc mà không biết hưởng.”
Không cần phải nói, dạo gần đây đúng là Cố Y Lạc hơi buông lỏng bản thân, dựa dẫm quá nhiều vào anh.
Con người ta vốn là như thế, cứ bình thường thì chẳng sao đâu nhưng cứ có người nào đó xuất hiện đủ tin tưởng tự khắc họ sẽ trở nên ỷ lại, tâm cơ tự nhiên yếu hơn đi.
Cô cũng là phận nữ nhi, bao năm qua một mình vật lộn và buôn ba như thế là quá đủ rồi, cũng đã đến lúc tìm một chỗ dựa đủ vững để dựa vào, một nơi để trở về mỗi khi cô mệt mỏi, có một người làm động lực để cô vươn lên.