Bệnh viện trong đêm khuya, tiếng bước chân vội vã dội lại bên hành lang, một đôi nam nữ trung tuổi đứng bên ngoài cửa phòng bệnh qua khe hở nhỏ nhìn vào trong, ruột đau như cắt.
“Mình à, tất cả là do chúng ta sai nên mới đẩy con gái tới bước đường này.”- Đinh Giang rũ rượi, cơ thể yếu ớt chỉ muốn ngã quỵ xuống, rơi những giọt nước mắt hối hận muộn màng.
“Phải, chúng ta đã quá cưng chiều con bé. Hi vọng nó sẽ tỉnh ngộ.”- Cố Thúc Tịnh vịn tay vào tường, nói lên mấy lời khó khăn, giọt nước mắt của người đàn ông cả một đời mù quáng.
Người ta nói Cố Hiểu Đồng vì ức chế suy nghĩ mà phát điên.
Mấy ngày trước cô ta liên tục bị hành hạ bởi mấy chị đại cùng phòng giam, hầu như không ăn, không ngủ, suốt cả ngày cứ ngồi lầm lì, nghĩ ngợi đủ thứ.
Cứ mỗi khi nhớ về những việc mình đã làm Cố Hiểu Đồng lại cảm thấy ghê rợn, trong suy nghĩ cứ mãi hiện lên những video công khai trong họp báo của Over, việc làm trước kia của cô ta đối với Cố Y Lạc bị dân mạng chỉ trích như nào, mỗi chữ mỗi câu đều rõ mồn một, không thể buông bỏ, dần dần trở nên một mối uất hận sâu trong tiềm thức khiến cô ta trở nên điên loạn, thần trí ngày càng không tỉnh táo.
Có thể là một sự hối hận muộn màng, cũng có thể là một cú sốc lớn, lớn tới mức bản thân Cố Hiểu Đồng cũng không có khả năng kháng cự.
Tiếng la hét ầm ĩ bên trong gian phòng kín tưng, Cố Hiểu Đồng đang bị bốn cô y tá cố giữ chặt lại, đôi mắt cô ta trừng lên như một cái xác ma kinh hãi, mặt mày trắng bệch, tay chân liên tục quậy phá thoát ra khỏi vòng vây.
“Buông ra, buông tôi ra. Tôi đâu có bị làm sao tại sao các người lại đưa tôi đến chỗ này.”
“Ba mẹ cứu con, con không muốn ở đây.”
Cứ mỗi lần ông bà Cố định xông vào liền bị công an cản lại, chỉ có thể bất lực đứng nhìn, nhìn theo sự điên cuồng của con gái.
Nhận được tin báo từ phía công an Cố Y Lạc cũng chạy tới bệnh viện xem thế nào, tuy không muốn nhưng cô cũng chẳng thể nào phủ nhận được Cố Hiểu Đồng là em gái mình, cho dù nó sai hay đúng thì nửa dòng máu trong cơ thể nó cũng chảy chung một nguồn cội với cô.
Vừa đến đầu hành lang, Cố Y Lạc nghe rất rõ tiếng hét thất thanh đến khàn giọng của Cố Hiểu Đồng, không kìm được lòng cô bước tới, đứng bên ngoài cô thấy rất rõ cảnh nó bị kìm kẹt bởi bốn người, vùng vẫy trong tuyệt vọng thì lòng cô cũng có chút xót xa.
Nói cô ngốc hay khờ dại cũng chẳng hề sai, bao năm qua bị đối xử thế nào rồi mà vẫn quan tâm vì cái gọi là một nửa máu mủ.
Đang định rời đi thì có tiếng gọi sau lưng, giọng nói thất thanh khàn đặc: “Y Lạc…”
Cô không ngoái đầu lại nhìn nhưng vẫn đáp trả: “Có chuyện gì? Nếu ông xin để vào bên trong gặp Cố Hiểu Đồng thì tôi cũng chịu.”
Bên tai nghe rõ bước chân đang đến gần, Cố Y Lạc đã chuẩn bị sẵn tinh thần để hứng chịu trận mắng nhiếc này, nhưng sự thật diễn ra trước mắt khiến cô kinh ngạc.
Cố Thúc Tịnh dừng lại đứng đối diện cô, khom lưng cúi đầu, giọng nói nghẹn ngào: “Ba xin lỗi, thời gian qua là do ba cố chấp với chính mình khiến con phải chịu khổ sở. Ba cũng không cần con tha thứ cho ba, Hiểu Đồng cũng phải chịu trách nhiệm với những gì nó gây ra. Chỉ mong sự hối hận muộn màng này sẽ khiến con sống thoải mái hơn thôi!”
Nắm chặt đôi bàn tay mình, Cố Y Lạc cố kìm nén cảm xúc, rơm rớm nước mắt, giọng nói thi thoảng ngắt quãng do bị tâm trạng hỗn loạn của hiện tại chi phối: “Sau tất cả ông nghĩ một lời xin lỗi là đủ sao?”
“Con muốn gì thì cứ nói đi chỉ cần có thể ba đều sẵn sàng làm.”
“Ông nói thật chứ?”
“Ừm…”
“Tôi muốn ông nhượng lại Cố Thị thì ông có đồng ý hay không?”
Cố Thúc Tịnh lưỡng lự.
Ông ta không ngờ Cố Y Lạc đơn thuần lại có dã tâm lớn đến như thế.
Người ta vẫn thường hay nói hoàn cảnh không quyết định xuất thân nhưng nó ảnh hưởng tới tính cách, có lẽ những nghiệt chướng mà ông gây ra tạo nên một Cố Y Lạc kiên cường, vững vàng trước mặt, cho dù bão táp mưa sa vẫn không bao giờ lùi bước.
“Không làm được thì thôi đi.”
Cố Y Lạc vừa bước đi thì giọng Cố Thúc Tịnh run run lên từ phía sau lưng: “Được, ba đồng ý.”
Những lời nói ấy khiến Cố Y Lạc sững sờ, một người trước nay vẫn xem mình là trung tâm của vũ trụ như Cố Thúc Tịnh nay lại chủ động nhượng mọi tài sản và quyền hành lại, nếu không phải bị sốc quá độ thì cũng là một âm mưu nguy hiểm hơn.
Cố Y Lạc nhếch môi, cười nhạt: “Cho dù là ông có nhượng hết mọi tài sản thì tôi cũng không có cách nào để cứu Hiểu Đồng đâu.”
“Ba làm vậy không phải để cứu Hiểu Đồng mà là vì con, xin lỗi ba thật sự muốn bù đắp cho con.”
“Tôi có điều muốn hỏi? Tại sao ông lại ghét bỏ tôi như thế?”
“Là vì mẹ con, sau khi có con rồi ba mới biết về người mà mẹ con vẫn giữ trong lòng là một người khác chứ không phải ba.”
Người khác… Người mà ông muốn nhắc tới là Lục Đình Khôi- mối tình đầu của mẹ.
“Là vì ông nghĩ tôi là con gái của người đàn ông đó.”
“Phải.”
Một lời đáp ngắn gọn như hàng ngàn mũi dao đâm xuyên vào trái tim cô, nó đau đến điên dại, ngay đến cả người mà trước nay cô vẫn luôn tin rằng là ba ruột mình cũng không thể chắc chắn về thân phận của cô. Hỏi rằng ai sẽ là người biết rõ ràng mọi chuyện.
Cố Thúc Tịnh vẫn quặn thắt khi nhớ về những chuyện xưa cũ ấy.
Cố Y Lạc sinh ra vừa tròn một tháng, Cố Thúc Tịnh nghe từ mấy người bạn cũ biết được trước khi lấy ông ta mẹ có qua lại với một người đàn ông khác.
Về đến nhà, Cố Thúc Tịnh điên cuồng lục tung đồ đạc, khi phát hiện ra mẹ vẫn cất giấu kỉ vật của người cũ ông ấy như phát điên, ném đồ đạt tung toé khắp nhà, cũng kể từ đó cho dù bà có nói gì thì ông ấy cũng chẳng bao giờ tin.
“Có phải nó cũng là con của bà với người đàn ông kia hay không?”- Cố Thúc Tịnh chỉ tay về đứa con đỏ hỏn nằm trên nôi, còn chưa hiểu chuyện đã bị hắt hủi lạnh nhạt vô tình.
“Lão Cố, ông có biết mình đang nói gì không vậy hả?”- Người phụ nữ yếu ớt, đôi mắt ngấn lệ, tận sâu trong đáy mắt dằn vặt có, đau đớn có, mâu thuẫn có.
Ánh mắt Cố Thúc Tịnh nhìn người phụ nữ ấy chất chứa sự nghi ngờ, giọng khản đi:
“Đang còn cất giấu bao nhiêu kỉ vật như thế kia chắc trước kia phải từng sâu đậm lắm!”
Người phụ nữ liên tục lắc đầu phủ nhận, hai hàng nước mắt chảy dài, từng cơn đau khiến tim bà quặn thắt, giọng nói cũng vì thế mà nghẹn ngào:
“Tôi và ông ấy đã chia tay, kể từ đó cũng chưa từng gặp lại. Ông nói tôi như nào cũng được nhưng không được nói con gái chúng ta như thế.”
Bỏ những lời giải thích ấy ngoài tai, Cố Thúc Tịnh như con hổ giữ điên cuồng, liên tục chất vấn.
“Sao tôi biết nó có thật là con gái tôi hay không? Hay là tôi bỏ công bỏ sức nuôi con của kẻ khác.”
“Lão Cố…”
Kể từ đó giữa bọn họ liên tục xảy ra cãi vã, cho đến khi mẹ thật sự không chịu đựng nổi nữa mới đem Cố Y Lạc về sống ở quê ngoại. Mọi đau thương cứ tưởng như thế mà bị chôn vùi thật không ngờ bây giờ một lần nữa bị lật lại.