Bệnh viện yên tĩnh đến lạ lùng, mặc dù vẫn có người bước kẻ qua nhưng bên tai Cố Y Lạc vẫn văng vẳng những lời Cố Thúc Tịnh vừa nói. Lòng cô hoang mang tột độ, nếu như đúng là cô với Lục Triết Tiêu là anh em thì chẳng phải mẹ cùng chú Lục qua lại với nhau khi cả hai đã kết hôn rồi hay sao.
Mặc dù cô luôn ép bản thân phải tin tưởng mẹ nhưng khi bị cuốn vào mớ bòng bong ấy Cố Y Lạc thật sự không biết cách nào để nghĩ.
Chân lê thê bước, cô lang thang trên con phố vắng tanh, người đi lại thưa thớt hẳn, chỉ còn lại ánh đèn đường hắt hiu, thi thoảng lại có cơn gió đông lướt qua nhè nhẹ cũng đủ làm nỗi lòng cô đơn của cô tê tái, quạnh hiu.
“Mẹ ơi, mẹ sẽ không làm như vậy đâu đúng không? Rõ ràng chuyện con với Lục Triết Tiêu là anh em thật quá hoang đường mà.”
“Mẹ có thể nói cho con biết được không? Ngay bây giờ con rất muốn biết sự thật.”
Đáp lại tiếng lòng cô là sự im lặng.
Cái im lặng quặn thắt, bóp chặt con tim mỏng manh của cô.
Sự bất lực khiến cô cười lên một nụ cười không vui, cô thấy mình thật giống một kẻ điên dại.
Trời vừa hửng sáng, Cố Y Lạc đã đứng trước cửa nhà Lục Minh Trí lâu rất lâu, cô không nhấn chuông mà chỉ thẫn thờ đứng đó, hạt tuyết trắng xoá phủ đầy trên mái tóc he vàng của cô, thân thể từng hồi run lên trong cái buốt giá của buổi sáng mùa đông.
Chỉ đến khi cánh cửa biệt thự hé mở mới khiến Cố Y Lạc thoát khỏi mớ suy nghĩ quay về với thực tại, ánh mắt đờ đẫn thâm cuồng vì một đêm không ngủ cô ngước nhìn lên, đôi môi cười, nụ cười khiến khuôn mặt cô hiện rõ sự dằn vặt, đau đớn.
“Minh Trí tôi có thể hỏi cậu một việc không?”
Lục Minh Trí hốt hoảng kéo Cố Y Lạc vào nhà, lao xuống bếp pha ly nước gừng ấm đưa cho cô: “Chị uống trước đi đã.”
Áp đôi bàn tay lạnh lên sự nóng bóng của ly nước mà Lục Minh Trí vừa đưa nhưng chẳng hiểu sao nó không thể giúp cơ thể cô vơi bớt đi cái lạnh, thở dài một tiếng khe khẽ, giọng cô nửa vời hỏi:
“Bao giờ thì bố cậu quay về? Tôi muốn hỏi rõ ông ấy mọi chuyện. Thực sự tôi không tin mẹ mình lại làm ra những chuyện như vậy.”
Lục Minh Trí ngồi xuống ghế sô pha, lòng cậu ta nặng trĩu: “Em cũng không tin bố mình là người như thế. Chắc phải gần hai tháng nữa ông ấy mới kết thúc công việc.”
Cố Y Lạc uống ngụm nước gừng nóng rồi lại nói:
“Còn một chuyện nữa, cậu có thể tìm lí do để Triết Tiêu không tới công ty được không? Tôi lo nếu như anh ấy biết chuyện sẽ không chịu nổi cú sốc này.”
Lục Minh Trí nói trong sự bất lực:
“Nhưng chị cũng biết tính anh hai em rồi đó, thật sự việc này em làm không nổi.”
Trên đời này không ai chế ngự được Lục Triết Tiêu ngoại trừ Cố Y Lạc, trốn tránh cũng không phải cách vì ít nhiều gì anh ấy cũng sẽ phát giác ra, chỉ sợ đến lúc đó vô phương cứu chữa.
“Hay là cứ tìm cách nói với anh hai đi.”- Lục Minh Trí đề nghị.
“Tôi cũng có suy nghĩ đó nhưng tôi rất sợ anh ấy không chịu được.”- Cố Y Lạc than thở, tận sâu trong đôi mắt cô là nỗi khoắc khoải lo âu, càng cố khống chế cảm xúc nó lại càng bộc phát mạnh mẽ.
Không nằm ngoài dự đoán, Cố Y Lạc vừa tới Over thì Lục Triết Tiêu đã chờ sẵn, chỉ đích danh cô tới phòng họp, luôn tiện ra chỉ thị không một ai được đến gần căn phòng ấy nửa bước.
Cửa vừa đóng rầm lại thì Lục Triết Tiêu như con thiêu thân chạy tới ôm chầm lấy Cố Y Lạc, cho thoả nỗi nhớ, anh thật sự không chịu đựng được nữa rồi, mấy ngày qua đối với anh như một thế kỉ dài đằng đẵng, không một giây một phút nào an yên.
Cố Y Lạc vùng vẫy, càng cố thoát ra khỏi bàn tay ma lực ấy thì nó siết càng mạnh, cái ôm khiến cô nghẹt thở, nỗi lòng hoang mang đến nghẹn ngào.
“Anh buông em ra trước đi.”
“Một lát thôi, anh thật sự rất nhớ em.”
“Em có chuyện cần nói.”
Họ ngồi xuống cạnh nhau, Cố Y Lạc cúi sấp mặt trong ánh mắt mong chờ của Lục Triết Tiêu, tim cô bóp nghẹn khiến nhịp thở khó khăn, cứ mỗi lần định mở miệng ra thì cổ họng lại nghẹn ứ, không nói nổi thành chữ.
“Có chuyện gì em nói đi.”- Lục Triết Tiêu không thể chờ đợi nữa bèn lên tiếng thúc giục, cảm nhận thấy điều chẳng lành bèn hỏi: “Có phải đã có chuyện gì xảy ra với em rồi không?”
“Thực ra chúng ta…”
Cửa phòng họp đột nhiên mở, cánh cửa mở trước sự ngỡ ngàng của cả hai, người bước vào là Chu Tuyết Sương, vẻ mặt tự tin, ánh mắt khiêu chiến cô ta nhìn trực diện vào đáy mắt u uất, tạp phức của Cố Y Lạc.
Cô ta bước đến gần, hai tay khoanh trước ngực, nhếch môi cười nhạt không thành tiếng: “Sao cô không nói được à.”
Ánh mắt lạnh Lục Triết Tiêu chuyển sang Chu Tuyết Sương, giọng anh như muốn đóng băng mọi thứ: “Em nói vậy là sao?”
“Anh Tiêu xem ra thực sự anh chưa biết chuyện gì rồi. Em nói cho anh biết: anh và cô ta chính là anh em, không thể nào ở bên nhau.”
Đôi mắt anh như muốn hỏi: “tất cả có phải là sự thật không?” Nhìn sang phía Cố Y Lạc, thoạt nhìn tâm trạng ngổn ngang của cô anh tự đoán ra được câu trả lời. Chẳng trách mấy ngày này cô cố ý đẩy anh ra, chẳng trách cứ mỗi lần anh hỏi tới là cô sẽ úp úp mở mở, chẳng trách ban nãy cô giống như người xa lạ mà đối đáp lại sự cuồng nhiệt của anh.
Đôi mắt của sự ngạc nhiên đến tột độ Lục Triết Tiêu nhìn Cố Y Lạc mãi không rời, rồi lại mỉm cười như có lệ đáp lại Chu Tuyết Sương: “Em có biết mình vừa nói gì không hả?”
“Điều em nói đều là thật, nếu như anh không tin thì có thể quay về hỏi cô. Chính cô là người nói cho em biết. Bố anh và mẹ cô ta từng có mối tình đầu sâu nặng nhưng chẳng hiểu lí do gì mà ông ấy lại cưới mẹ anh.”
Hoang đường.
Anh hơn hẳn cô hai tuổi, cho dù trước đó họ có từng có gì đi chăng nữa thì cũng không thể có chuyện anh và cô là anh em ruột. Hơn nữa, bố anh tuy là người trọng tình cảm nhưng cũng là người có quy tắc riêng, quy tắc của ông ấy chính là không bao giờ phá vỡ đạo nghĩa làm người.
Năm đó, bố cưới mẹ chắc chắn phải có lí do đặc biệt, nếu như còn vương vấn tình cũ thì tại sao ông ấy lại không rời bỏ mẹ con anh, mà bao năm qua vẫn luôn cố gắng vun đắp cho gia đình.
“Y Lạc có phải em cũng biết chuyện này không?”
“Phải. Lần trước nói chuyện riêng với mẹ anh bà ấy đã lấy từ quyển sách mà bố anh thích nhất ra bức hình của mẹ em, sau đó có ghi ngày tháng kỉ niệm của họ.”
Điều đó thì có nghĩa lý gì?
Chẳng phải cũng chỉ là một bức ảnh thôi sao?
Chỉ vì một bức ảnh mà cho rằng họ là anh em thì có phải là quá vô lý rồi hay không?