Tổng Tài Mặt Lạnh Cưng Sủng Vợ Yêu

Chương 96: Đừng lo!




“Chuyện này sẽ không phải thật. Bây giờ anh lập tức quay về hỏi mẹ.”

Lục Triết Tiêu hiện rõ vẻ lúng túng ra mặt, trực tiếp quay lưng bước đi, nỗi lòng phập phồng lo sợ.

Chiếc BMW vừa rời khỏi Over thì đồng lúc chiếc Audi nhám rẽ vào, mẹ con nhà họ Lục không hẹn mà lướt qua nhau.

Tháo chiếc mắt kính đen xuống, Trình An Lệ gọi cuộc điện thoại vào số di động cá nhân, sau một hồi chuông đổ Cố Y Lạc cũng nhấc máy, giọng cô run run:

“Alo. Cô có việc gì sao ạ?”

“Tôi đang trước cửa Over cô xuống đây gặp tôi một lát.”

Từ cửa Over, Cố Y Lạc bước ra, cô mặc chiếc quần jean bó sát, áo len nâu ngả vàng, đầu đội mũ, cổ quàng chiếc khăn lên ấm cúm. Mặc dù khuôn mặt có vẻ mệt mỏi nhưng vẫn không làm lu mờ đi khí chất vốn có của cô.

Dừng lại, hít thở sâu một hơi lấy tinh thần, cô bước đến gần chiếc Audi đen đợi sẵn, khom lưng cúi đầu chào hỏi lịch sự:

“Thưa cô, cô có việc gì sao?”

“Lên xe đi.”

Hai người phụ nữ ngồi đối diện nhau ở góc kín trong quán cà phê vắng người, họ né tránh ánh mắt nhau, thi thoảng lại thổn thức trong đáy lòng, rồi lại chẳng nói với nhau câu nào.

Một lúc lâu sau đó, Trình An Lệ lấy từ trong túi xách ra tấm xéc trị giá ba mươi triệu đô, cất giọng u sầu nói:

“Tôi chỉ có ngần này thôi! Cô nhận lấy rồi rời khỏi Over, rời xa con trai tôi, tốt nhất đừng bao giờ gặp lại nhau nữa, cứ để mọi chuyện như thế qua đi.”

Mất chừng ba giây Cố Y Lạc chăm chăm nhìn tấm xéc trước mặt, đây là lần thứ hai Trình An Lệ dùng tiền để mua chuộc mối quan hệ giữa cô và anh, tiền luôn có giới hạn, còn tình cảm thì không.

“Thưa cô, con nghĩ chắc là cô hiểu lầm ý con rồi đó ạ. Là con chủ động muốn tạm rời xa Triết Tiêu một thời gian đợi đến khi mọi chuyện sáng tỏ chứ không phải là sẽ từ bỏ anh ấy. Tình cảm con dành cho anh ấy từ đầu đến cuối đều là thật, cho nên dù kết quả sau cùng là gì con cũng sẽ không rời xa anh ấy.”

Đôi mắt trầm ngâm của Trình An Lệ như biết nói, ánh mắt chuyển sang sự lạnh lẽo, ngữ khí cay độc phất lên:

“Cô định giống mẹ mình làm ra chuyện đồi bại hay sao?”

Nắm tay giữ chặt mặt bàn, Cố Y Lạc cố kìm cảm xúc nhất thời, nghiến răng nghiến lợi để cố giữ giọng điềm tĩnh:

“Mọi chuyện chưa sáng tỏ, cô không thể nói mẹ cháu như vậy được. Yêu một người không sai, hơn nữa chắc gì cháu với Triết Tiêu là anh em. Cô có thể không tin chú Lục nhưng cháu luôn có lòng tin đối với mẹ mình.”

Bà Lục ngày thường nhẹ nhàng là thế nay vì bị cảm xúc chi phối nên thốt ra mấy lời không suy nghĩ:

“Cô có dám khẳng định không? Có dám chắc chắn không? Có dám nói là hiểu hết về con người mẹ mình không?”

Cố Y Lạc im lặng.

“Đến bản thân cô còn không dám chắc mà còn dám lên mặt với ai.”

Không khí đột nhiên chùn xuống khi Lục Triết Tiêu chạy tới, giọng thở anh gấp gáp, nắm tay Cố Y Lạc kéo dậy: “Đó chỉ là một bức ảnh không nói lên được điều gì? Bây giờ con sẽ tới chỗ bố hỏi rõ mọi chuyện.”

“Con biết rồi sao?”- Bà Lục ngạc nhiên hỏi.

“Phải, nhưng con giống với cô ấy, con tin bố sẽ không làm ra những chuyện đó.”- Trong hơi thở gấp gáp Lục Triết Tiêu nói.

“Nếu không sao bố con phải cất giữ bức ảnh đó lâu tới vậy chứ?”- Bà Lục vẫn cố gắng đinh ninh cho cái suy diễn của chính mình.

“Mẹ, tình cảm của bố và cô ấy đã kết thúc từ ngày bố cưới mẹ, việc lưu luyến đó xuất phát từ sự áy náy mà bố dành cho cô ấy.”- Anh quay sang nhìn Cố Y Lạc: “Đi thôi, chúng ta đến chỗ bố anh hỏi rõ mọi chuyện.”

“Triết Tiêu… Triết Tiêu… Đừng mà.”

Mặc cho những lời nói thất thanh của mẹ, Lục Triết Tiêu vẫn nắm chặt tay Cố Y Lạc bước đi. Nếu là anh của trước kia chắc chắn giờ này sẽ không còn tỉnh táo được như hiện tại, nhưng vì khao khát bảo vệ tình yêu anh đã buộc bản thân không được suy sụp, bởi vì anh biết nếu như mình ngã xuống thì đồng nghĩa với việc tình yêu này sẽ vĩnh viễn không bao giờ có lại được nữa.

Lái xe một đường thẳng tới sân bay, Lục Triết Tiêu chỉ kịp gọi cho Lục Minh Trí: “Đặt giúp anh vé máy bay tới Mỹ.”

“Ngay bây giờ sao?”

“Chuyến sớm nhất có thể.”

Đôi tay anh chưa bao giờ buông khỏi cô, một cái nắm thể hiện sự chắc nịch, anh không dám chắc kết quả nhưng anh dám tin bây giờ anh sẽ trân trọng từng giây từng phút bên cạnh cô.

“Làm như vậy có phải gấp quá rồi không?”- Cố Y Lạc hỏi.

“Không gấp, anh thậm chí muốn bố đứng ngay trước mặt để lập tức hỏi rõ mọi chuyện.”

“Nếu như… chúng ta thật sự là anh em thì sẽ như thế nào?”

“Trên đời này không tồn tại “nếu như”, mọi thứ đều có tất yếu của nó.”- Đôi bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt mái buông xoã suôn mượt của cô, giọng ấm áp: “Đừng lo, chúng ta nhất định không phải là anh em đâu.”

Máy bay lên cao rồi khuất trong đám mây trắng đục của bầu trời đông.

Họ đáp xuống Mỹ vào lúc bốn giờ sáng, sau khi hỏi được thông tin về vị trí của Lục Đình Khôi họ tìm khách sạn gần đó tá túc, chỉ bốn tiếng thôi mà đối với họ như kéo dài cả một năm, không ai trong họ dám ngủ, cứ ngồi cạnh nhau, thi thoảng lại thổn thức lòng.

Ánh sáng bạc nhạt nhẽo, thời tiết ở Mỹ mùa đông càng lạnh hơn, tuyết rơi dày đặc, lất phất bay hất lại bên cửa kính, mây trôi lững lờ, giống như nỗi lòng họ hiện tại.

Họ ngồi cạnh nhau, lặng im, ngắm nhìn từng hạt tuyết bay bay trong làn gió.

Chuông điện thoại reo khiến cả hai giật mình ra khỏi dòng suy nghĩ, là một số máy lạ, đầu giây bên kia giọng nam trung niên.

“Con gọi bố sao? Có việc gì à?”

Giọng Lục Triết Tiêu hơi run run:

“Bố… Bây giờ bố đang ở đâu?”

Lục Đình Khôi vẫn điềm tĩnh, hồ hởi trả lời:

“Bố đang ở Mỹ.”

Chất giọng Lục Triết Tiêu hoàn toàn trái ngược, gấp gáp và không chút do dự:

“Con biết bố đang ở Mỹ nhưng ý con là vị trí chính xác. Con có điều muốn hỏi bố? Hiện giờ con đang ở Califonia.”

Cảm nhận thấy điều không bình thường nên Lục Đình Khôi hỏi lại:

“Có việc gì mà con gấp gáp vậy.”

Lục Triết Tiêu liên tục thúc giục:

“Đến nơi rồi bố sẽ biết. Bố đang ở đâu?”

“Khách sạn Z.”

“Bố chờ ở đó con lập tức tới ngay.”