Tổng Tài Sủng Thê: Bà Xã Em Đừng Chạy

Chương 46: Tai hoạ ập xuống




"Mạc tổng, cổ phiếu của công ty đã rớt xuống mức thấp nhất rồi!"

"Mạc tổng, một số nhà đầu tư đều đã rút hết vốn trong công ty rồi ạ!"

"Tổng giám đốc, nhân viên ở nhà máy đồng loạt đình công, sản phẩm được trả về ngày một nhiều hơn ạ."

Mấy ngày nay, những lời ấy đều vang lên bên tai Mạc Hy Tuyết. Cô vò đầu bứt tai, hai mắt dày đặc quầng thâm, sắc mặt lộ rõ sự mệt mỏi, dường như đã mấy đêm không ngủ rồi. Thư ký thì liên tục chạy ra chạy vào trong phòng làm việc báo tin.

Suốt thời gian này, ở đâu cũng có tin tức của Mạc Hy Tuyết cô. Trên báo tiết lộ rằng, Mạc Hy Tuyết là một đứa con bất hiếu, vứt bỏ ba mẹ già một cách thậm tệ, không những thế còn dồn họ vào đường cùng. Mà mọi người cứ đọc báo là tin, chẳng cần biết đó có phải là sự thật hay không?

Cũng chính vì chuyện này, giá cổ phiếu của Mạc thị đã rớt xuống mức thấp nhất rồi, nếu tình trạng này cứ duy trì e là Mạc Hy Tuyết sẽ để mất công ty mất. Không những thế, nhân viên đình công, nhà đầu tư rút vốn, tất cả những điều này đều đưa Mạc Hy Tuyết vào tình trạng khó khăn chẳng cách nào giải quyết.

Cũng may trụ sở ở bên Pháp vẫn có thể duy trì nguồn vốn cho công ty con bên thị trường Trung Quốc một thời gian. Thời điểm này, Mạc Hy Tuyết chạy ngược chạy xuôi tìm nguồn đầu tư, bao nhiêu phương án dự phòng được đưa ra, nhưng gần như đều trở nên vô hiệu. Lo lắng biết bao nhiêu là chuyện, vậy mà sức khỏe của Mạc Hy Tuyết lại có vấn đề. Đầu óc đau như búa bổ, cả người mềm nhũn ra. Tuy bị bệnh nhưng cô gái này vẫn kiên quyết lao đầu vào công việc không chịu nghỉ ngơi.

Ngay cả nhân viên trong công ty cũng cảm thấy lo ngại cho sếp của mình.

Nhân phẩm của Mạc Hy Tuyết ra sao, những người làm việc ở đây đều hoàn toàn hiểu rõ. Ngày ngày chứng kiến những người kia làm loạn ở đây, họ cũng hiểu được phần nào. Ấy thế mà cánh nhà báo không rõ chuyện gì bên trong đã viết vớ viết vẩn rồi. Truyện chính ở _ TRU Mtruyen. co m _

Mạc Hy Tuyết lúc này hơi chóng mặt, hai bên tai cô trở nên ù ù, sắc mặt xanh xao vô cùng. Thư ký lo cô bị làm sao, vội vã đến gần, "Mạc tổng, chị có sao không ạ? Em thấy sắc mặt chị khó coi lắm. Chị nghỉ ngơi chút hay là đến bệnh viện khám đi."

"Tôi không sao đâu!" Mạc Hy Tuyết mệt mỏi lắc đầu. Đây là một thời điểm vô cùng nhạy cảm, làm sao cô có thể suy sụp lúc này được. Cho dù mệt mỏi đến mấy, Mạc Hy Tuyết cũng phải cố gắng vực dậy tinh thần của bản thân. Cô ngẩng đầu, nói với thư ký, "Cô ra ngoài làm việc đi. Những chuyện này cứ để tôi xử lý."

Nữ thư ký kia vẫn thấy lo cho Mạc Hy Tuyết, nhưng cuối cùng vẫn phải ra ngoài.

Tìm mãi không được nhà đầu tư, cứ cái đà này Mạc thị có lẽ sẽ phá sản mất. Chẳng có một người nào muốn hợp tác với Mạc Hy Tuyết, vì bọn họ cho rằng những gì ở trên báo viết là sự thật. Không những thế, tin Mạc Hy Tuyết từng bị Phương Từ Khiêm vứt bỏ cũng bị phanh phui, danh tiếng của người con gái này đã tuột dốc trầm trọng lắm rồi. Mạc Hy Tuyết đau đầu tìm cách, bao nhiêu phương án dự phòng được đưa ra, nhưng cái quan trọng lúc này là cần phải có nguồn hỗ trợ từ bên ngoài.

Trụ sở ở bên Pháp cũng không chống đỡ nổi nữa rồi.

Khi biết tin này, Phương Từ Khiêm vô cùng lo lắng. Anh tức tốc đem một số tiền lớn đến cho Mạc Hy Tuyết, "Anh nghe nói dạo này em đang gặp khó khăn, cần tiền để phục hồi công ty. Ở đây anh có một ít, em cứ cầm tạm đi, thiếu thì nói anh, anh sẽ đi rút thêm." Phương Từ Khiêm chẳng ngờ là những người đó lại dám làm ra chuyện ngu xuẩn như thế này.

Người tính đúng là không bằng trời tính.

Thế nhưng, đối diện với sự giúp đỡ của Phương Từ Khiêm, Mạc Hy Tuyết chẳng những không nhận, thậm chí cô còn tỏ ra nghi ngờ anh, "Phương Từ Khiêm, chuyện này là do anh bày ra đúng chứ? Anh lại muốn dùng cách này để bắt tôi trở về bên cạnh anh à? Anh không thấy bản thân mình quá nhàm chán hay sao?"

Mạc Hy Tuyết chính là đang nghi ngờ rằng, chuyện này có phải là do Phương Từ Khiêm gây ra. Tuy không ra tay trực tiếp, nhưng có lẽ người đàn ông này đã ở đằng sau thao túng người khác.

Giống hệt chuyện của ba năm trước đây.

Sắc mặt của Phương Từ Khiêm đanh lại, chân mày anh hơi giật giật, bàn tay vô thức cuộn tròn lại, "Hy Tuyết, em có ý gì? Em nói như vậy là sao?" Anh thật sự chẳng thể hiểu nổi, Phương Từ Khiêm anh không đáng tin đến thế sao?

"Phương thiếu à, anh đừng tỏ ra vô tội nữa. Tôi biết trong đầu anh đang mưu tính chuyện gì. Cách này ba năm trước anh đã dùng rồi, bây giờ dùng lại anh nghĩ tôi không đoán ra sao?" Khóe môi của Mạc Hy Tuyết nhếch lên đầy khinh bỉ. Người con gái hừ lạnh một tiếng, "Phương Từ Khiêm, là anh đứng ở đằng sau giật dây có phải không? Đầu tiên cho người tung tin đồn này ra, hủy hoại công ty tôi. Rồi sau đó, anh làm như bản thân mình muốn giúp đỡ tôi, thánh thiện đem tiền bố thí cho tôi. Phương thiếu đây cho rằng tôi sẽ cảm động giống như ba năm về trước, sau đó sẽ ngoan ngoãn trở về làm một thế thân cho Lạc Hy Hy à? Dừng lại đi, cho dù có chết tôi cũng không trở về bên anh lần nữa."

Làm sao mà Mạc Hy Tuyết lại không nhận ra cơ chứ.

Sau sự việc của ba năm trước, quá khứ kinh hoàng ấy dường như đã trở thành một bóng ma tâm lý trong lòng của người con gái ấy. Tổn thương quá nhiều khiến cho Mạc Hy Tuyết nghĩ rằng đây chính là mục đích thật sự của Phương Từ Khiêm khi mang tiền đến cho cô. Con người mà, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, Mạc Hy Tuyết một mực khẳng định rằng đây chính là chủ ý của người đàn ông đang ngồi trước mặt cô đây.

Những lời nói ấy đều lọt toàn bộ vào tai của Phương Từ Khiêm. Trái tim anh như bị hàng vạn mũi tên đâm xuyên qua vậy. Lồng ngực phập phồng, sắc mặt khó coi đến đỉnh điểm.

Cổ họng đau rát, muốn nói, muốn giải thích nhưng lại chẳng được.

Khó khăn lắm, người đàn ông mới nói được mấy chữ, "Hy Tuyết, chẳng lẽ ở trong mắt em, anh là người tâm cơ thủ đoạn như vậy à? Anh thật lòng muốn giúp em, tại sao em lại nghĩ anh như thế?"

Anh thật sự chỉ là muốn giúp cô thôi mà, điều này khó tin đến như thế sao?

Mạc Hy Tuyết cười nhạt, khuôn mặt của người con gái này hốc hác trông thấy, "Phương Từ Khiêm, anh cho rằng anh nói vậy tôi sẽ tin hay sao? Mấy năm trước anh làm như vậy, bây giờ hành động một lần nữa cũng đâu có làm sao nhỉ?"

Phương Từ Khiêm bàng hoàng nhìn cô. Hóa ra là Mạc Hy Tuyết vẫn còn để bụng chuyện ba năm trước? Anh luôn muốn giải thích với cô, nhưng Mạc Hy Tuyết hoàn toàn chẳng cho anh cơ hội.

"Hy Tuyết, tin anh một lần đi, anh không phải là người đứng sau chuyện này, anh đơn thuần là chỉ muốn giúp em thôi."

"Phương Từ Khiêm, tôi chẳng cần biết chuyện này có phải do anh làm hay ai làm. Tóm lại là tôi sẽ không nhận sự giúp đỡ của anh, mang tiền của anh về đi. Tôi còn rất nhiều việc, mời anh đi cho." Mạc Hy Tuyết chẳng màng đến những lời thỉnh cầu của Phương Từ Khiêm mà thẳng thừng đuổi khách.