"Hy Tuyết, anh có một ít tiền, em dùng lo tạm cho công ty đi. Đợi một thời gian nữa anh sẽ về nước nhờ sự giúp đỡ của cha." Thôi Dật Nghiêm biết tin Mạc Hy Tuyết rơi vào cảnh khó khăn, anh tức tốc đem số tiền mình tiết kiệm được mang cho cô, "Anh biết là nó không nhiều nhưng cũng có thể cầm cự được một thời gian em nhận lấy đi."
Mạc Hy Tuyết tỏ ra vô cùng khó xử trước việc làm này của Thôi Dật Nghiêm, "Không được đâu, em làm sao có thể nhận số tiền này cơ chứ. Dù em có khó khăn, tự mình em có thể gánh vác, sao có thể phiền đến anh được."
Vả lại, đây chỉ là một chút trục trặc nhỏ thôi mà, Mạc Hy Tuyết vẫn có thể tự gồng gánh được. Lúc Mạc Hy Tuyết gầy dựng lại Mạc thị, còn có rất nhiều gian nan thử thách hơn gấp bội lần này nhưng người con gái ấy vẫn vượt qua được, cái này thì nhằm nhò gì.
Thôi Dật Nghiêm chau mày lại, anh tỏ thái độ không vui, "Mạc Hy Tuyết, em nói thế mà nghe được à? Chúng ta dù gì cũng là bạn bè thân thiết, nhất định phải lấy. Chẳng lẽ em lại chẳng coi Thôi Dật Nghiêm anh ra gì hả?"
Mạc Hy Tuyết vẫn băn khoăn chẳng biết nên làm như thế nào, Thôi Dật Nghiêm đã dúi chiếc phong bì màu trắng ấy vào trong tay của cô. Cuối cùng, vì phải nể mặt Thôi Dật Nghiêm, Mạc Hy Tuyết cầm lấy số tiền kia rồi cất vào trong túi.
"Cảm ơn anh đã ra tay giúp em. Đợi một thời gian nữa, công ty ổn định lại, em nhất định sẽ mang tiền trả lại cho anh." Mạc Hy Tuyết hứa danh dự đó. Cô không thể phụ kì vọng của Thôi Dật Nghiêm được.
Thôi Dật Nghiêm híp mắt gõ nhẹ lên trán Mạc Hy Tuyết một cái, "Em đấy, còn khách sáo như vậy để làm gì? Mối quan hệ hiện giờ của anh em mình cũng cần phải cảm ơn hả?" Nói thật, anh chẳng vui chút nào khi trông thấy cô gái mình thích khép nép đến như vậy.
Hai người cười nói với nhau mấy câu mà không ai để ý rằng Phương Từ Khiêm đứng bên ngoài đã chứng kiến hết toàn bộ những gì diễn ra ở trong phòng làm việc của Mạc Hy Tuyết.
Khuôn mặt của người đàn ông sa sầm, hai mắt đen lại, thỉnh thoảng còn hằn lên một vài tia máu. Đôi tay của Phương Từ Khiêm đã cuộn tròn thành nắm đấm lúc nào không hay, chẳng những vậy, gân xanh đã phủ kín mu bàn tay người đàn ông.
Người đàn ông này đang tức giận!
Nhìn họ thật giống như một đôi vợ chồng son mới cưới vậy.
Nghĩ đến đây, đại não của Phương Từ Khiêm hoàn toàn trống rỗng. Lồng ngực của người đàn ông phập phồng lên xuống, Phương Từ Khiến cố gắng hít thở thật sâu để cho bản thân mình bình tĩnh lại.
Hôm trước, cũng trong hoàn cảnh này, Phương Từ Khiêm bày tỏ muốn giúp đỡ Mạc Hy Tuyết nhưng lại bị cô thẳng thừng cự tuyệt. Cứ nghĩ rằng người con gái ấy không muốn nhận sự thương hại của người nào khác, nhưng hôm nay Phương Từ Khiêm mới nhận ra, chẳng qua là cô không muốn nhận sự giúp đỡ từ anh mà thôi.
Mạc Hy Tuyết chắc chắn vẫn còn tình cảm với anh, chẳng qua là hiện giờ cô chưa tha thứ cho anh mà thôi.
Nhưng nhìn nụ cười vui vẻ, khuôn mặt hơi đỏ lên do ngượng ngùng của Mạc Hy Tuyết làm người ta không thể nào không nghi hoặc cho được.
Nếu như ba năm trước anh chịu tìm hiểu rõ ràng một chút, như thế sẽ không gây ra hiểu lầm nghiêm trọng như vậy, Mạc Hy Tuyết cũng sẽ ở lại bên cạnh anh.
Nhưng sống ở trên đời này làm gì có hai chữ "nếu như".
Bây giờ Phương Từ Khiêm chỉ có thể bù đắp cho Mạc Hy Tuyết ở hiện tại và tương lai mà thôi. Nhưng cô luôn lảng tránh anh, thậm chí là cự tuyệt gặp mặt anh. Những ngày nhạy cảm này, anh chỉ có thể âm thầm giúp đỡ cô từ phía sau thôi.
Khi Thôi Dật Nghiêm rời đi, Phương Từ Khiêm mới bước đến hỏi Mạc Hy Tuyết, "Hy Tuyết, sao em lại không nhận sự giúp đỡ của anh mà lại nhận của Thôi Dật Nghiêm? Trong khi anh vẫn là chồng của em."
Tại sao lại không thể tin tưởng anh?
Chẳng lẽ Hy Tuyết đã hoàn toàn tuyệt vọng vì anh rồi?
"Phương thiếu, tôi thấy anh quản hơi nhiều rồi đấy. Tôi lấy tiền của ai thì có liên quan gì đến anh? Ngoại trừ anh ra, ai muốn giúp tôi, tôi đều sẽ nhận." Hai cánh môi đỏ hồng của người con gái hơi cong lên, "Hơn nữa, ai mà biết được anh có mục đích gì khi ra tay trợ giúp chứ. Tôi còn cho rằng anh chính là kẻ đầu sỏ đấy."
Gương mặt nhợt nhạt của Phương Từ Khiêm viết rõ hai chữ bất lực cùng nỗi đau không một từ nào diễn tả nổi, "Hy Tuyết, anh đã nói bao nhiêu lần rồi, anh không hề có ý hãm hại em. Cho anh một thời gian, anh sẽ cho em một đáp án được không?"
"Không!" Mạc Hy Tuyết chẳng ngần ngại mà từ chối, "Tôi chẳng có nhiều thời gian mà tìm hiểu kẻ nào đứng ở đằng sau. Chỉ cần biết rằng có liên quan đến Phương thiếu anh là được rồi."
Hy Tuyết à, tin anh một lần khó đến thế sao?